Mưa…Những cơn mưa hiếm hoi ở Sài Gòn! Vẫn là chiếc nệm nhỏ nhỏ xinh xinh màu hồng nó yêu thích, vẫn là chiếc bàn gỗ theo phong cách Nhật Bản đặt cạnh ô cửa kính, vẫn là quán café quen thuộc nằm trên con đường nó hay ghé thăm…Nhưng, sao hôm nay mọi thứ trong nó xa lạ quá. Nó ngồi lặng lẽ, khẽ tựa đầu vào chiếc ghế sofa nhỏ hẹp. Trông nó đầy tâm trạng. Nó làm mọi việc nhẹ nhàng như thể nó sợ người ta biết đến sự tồn tại của mình. Đêm. i ăn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điểm Tựa Mang Tên Hạnh Phúc Điểm Tựa Mang Tên Hạnh PhúcMưa…Những cơn mưa hiếm hoi ở Sài Gòn!Vẫn là chiếc nệm nhỏ nhỏ xinh xinh màu hồng nó yêu thích, vẫn là chiếc bàn gỗ theophong cách Nhật Bản đặt cạnh ô cửa kính, vẫn là quán café quen thuộc nằm trên conđường nó hay ghé thăm…Nhưng, sao hôm nay mọi thứ trong nó xa lạ quá. Nó ngồi lặnglẽ, khẽ tựa đầu vào chiếc ghế sofa nhỏ hẹp. Trông nó đầy tâm trạng. Nó làm mọi việc nhẹnhàng như thể nó sợ người ta biết đến sự tồn tại của mình. Đêm. Nó ngước nhìn lên bầutrời qua ô cửa kính, chẳng có một vì sao, chỉ thấy một thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ ngọnđèn đường, phản chiếu vào khuôn mặt đầy suy tư của nó. Cơn gió nhẹ thoảng qua, khẽlàm nó rùng mình. Vòng tay siết chặt thân hình nhỏ bé, nó lại hồi tưởng về những kỉ niệmđã qua. Những kỉ niệm mà nó chỉ muốn chôn chặt vào trong lòng….Ngày nó nhận giấy báo nhập học, cũng là ngày nó tạm xa nơi chôn nhau cắt rốn của mìnhđể thực hiện cuộc hành trình Nam tiến. Nó nhớ cái cảnh mẹ chạy theo, ôm chầm lấy nó,khóc nức nở. Khẽ hôn nhẹ lên trán mẹ, nó quay lưng bước đi đầy cứng rắn. Đà Nẵng –thành phố quê hương – tiễn nó bằng một cơn mưa thu đầu mùa. Nhưng, cơn mưa ấykhông đủ lớn để che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó – những giọt nướcmắt mềm yếu của người con gái xa quê. Vậy là kể từ đây nó chính thức sống xa gia đình,xa ba, mẹ, xa những đứa bạn thân nhí nhố hay pha trò, xa cả căn phòng màu hồng xinhxắn của nó. Đưa tay vội quẹt ngang dòng nước mắt và nó tự hứa sẽ sống thật tốt vì đâychính là đoạn đường mà nó đã chọn.Những ngày đầu tiên ở nơi đất khách quê người thật khó khăn. Thầy mới, bạn mới, cuộcsống mới… Nó không thể hòa nhập. Dần tách ra khỏi cộng đồng và nó nghĩ có lẽ nhưvậy sẽ giúp nó dễ chịu hơn. Ban ngày lên giảng đường, thời gian rãnh nó lại chui tọt vàothư viện. Cứ vậy, đối với nó thế là ổn.Rồi thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua…Đã hai năm rồi, nhưng sao nó vẫn không quen được với cảm giác xa lạ nơi đây. Nó sợnhững con đường ồn ào, tấp nập; sợ khi phải len lỏi vào cuộc sống nhộn nhịp, bận rộn; sợkhông làm chủ được bản thân mà khụy ngã;…và nó sợ cả những màu hồng đẹp đẽ màông trời ban tặng. Phải chăng, do nó. Do nó không đủ bản lĩnh mà dấng thân, không đủcan đảm mà đón nhận, không đủ tin yêu để trao tặng. Nó thèm muốn khi đêm về, để đượcchìm sâu vào giấc ngủ, để sống trong thế giới ảo mộng - nơi duy nhất nó có thể gặp đượcgia đình mình bất cứ lúc nào – và nó tự hạnh phúc vì điều đó. Mặc dù nó dư biết rằng khinhững tia nắng nhanh nhẩu chiếu qua khung cửa sổ làm long lanh căn phòng của mình thìcũng là lúc nó giật mình tỉnh giấc và nước mắt nó rơi dài. Hụt hẫng – cảm giác duy nhấttrong nó. Nó nhớ nhà; nhớ gia đình; nhớ Đà Nẵng thân yêu và nó không hiểu vì sao vớithời gian dài như vậy cảm giác đó trong nó vẫn không nguôi.Nó nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ của gia đình. Những bữa cơm ấm áp với năm ngườingồi quay quần bên nhau. Anh ba sẽ luyên thuyên kể về chuyện học trên lớp, về nhữngđồ án mà anh phải làm, về cái lớp dạy vẽ bé xíu mà ở đó ai cũng gọi anh là “thầy giáo”.Đôi khi cao hứng anh còn tấm tắc khen một cô bé học trò nào đó xinh đáo để kèm theocâu nói ấy là nụ cười răng khểnh đầy tự hào. Thể nào ngay tức khắc ba sẽ trừng mắt vàniềm hân hoan, sung sướng của anh được dịp tan biến. Những lúc như vậy chị hai lại dịudàng xoa đầu anh như an ủi một đứa trẻ. Mặc dù, anh đã học năm 3 rồi chứ ít ỏi gì. Chịhai nhẹ nhàng hơn anh, ít nói và hay xấu hổ. Chị không kể nhiều về công việc của mình,không mang công việc, mang cuộc sống bon chen, thị phi ngoài xã hội vào gia đình. Vìđối với chị chỉ những buổi cơm như thế này là lúc chị được nghỉ ngơi, thư giãn, và hạnhphúc bên người thân nên chị không muốn đánh mất khoảng khắc đó dù chỉ là một phút.Chị luôn như vậy. Hiền hậu và sâu lắng. Còn nó thì chẳng để tâm tới câu chuyện anh kể,chẳng ngó ngàng đến ai cứ chăm chăm vào đĩa thức ăn, ăn lấy ăn để như sợ bị tranh mấtphần, may mắn “nghỉ giữa hiệp” thì nó mới ngẩng mặt lên ơi hỡi vài tiếng rồi lại cặm cụiăn tiếp. Chỉ đợi có vậy, anh ba sẽ lại chọc quê nó bằng cái giọng đầy khiêu khích: “Răngmi ăn nhiều rứa, ăn hoài mà ta cũng chẳng thấy mi lớn lên được tí nào hết. Má à! Nuôicon út tốn cơm quá!hehe”. Ngay lập tức kiểu gì nó cũng sẽ lồng lộn lên, dập đũa xuốngbàn không thèm ăn nữa. Tất nhiên nếu không muốn bị đòn của ba kiểu gì anh cũng phảixuống nước năn nỉ, ỉ ôi nó đủ thứ. Và thông thường thì phải hối lộ nó bằng một thỏi bánhoreo tím thì mới được tha tội. Biết ghẹo nó chẳng tốt lành gì, nhưng chắc đó là thú vuicủa anh nên anh cứ phải tốn tiền mua bánh còn nó thì lại có diệp nổi loạn và ăn bánh.Tính đi tính lại nó vẫn là đứa được lợi. Mẹ luôn mỉm cười nhìn hai đứa, đưa đũa gắp chonó cái đùi gà rõ to – món nó ưa thích nhất – và cất giọng nhè nhẹ: Được rồi, cho con gáicưng của mẹ, anh ba không có được chọc em nữa” – mẹ khẽ nhíu mày quay về phía anhđầy vẻ đe dọa. Anh chỉ biết cúi đầu, gãi tai ra vẻ ăn năn nhưng thực ch ...