Thu Trân còn nhớ... Một đêm phong vũ loạn cuồng. Ngoài trời gió thét mưa gào, chớp giăng, sấm nổ liên hồi; tưởng chừng như cả không gian chực sập đổ tan tành. Trong nhà mọi vật đều chao động, cơ hồ đang run rẩy trước cơn thịnh nộ của Thiên công. Mặc dù được tổ mẫu ôm chặt trong lòng, nhưng Thu Trân không ngớt khóc thút thít và cứ dụi đầu vào nách bà, để tìm chỗ trốn an toàn. Tổ mẫu đã dỗ dành mãi, lại "nhát ông kẹ", rồi viện đến mưa to gió lớn mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điệp Khúc Màu XanhĐiệp Khúc Màu Xanh Quỳnh Dao Điệp Khúc Màu Xanh Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/148 http://motsach.infoĐiệp Khúc Màu Xanh Quỳnh Dao Chương 1 -Thu Trân còn nhớ...Một đêm phong vũ loạn cuồng. Ngoài trời gió thét mưa gào, chớp giăng, sấm nổ liên hồi; tưởngchừng như cả không gian chực sập đổ tan tành. Trong nhà mọi vật đều chao động, cơ hồ đangrun rẩy trước cơn thịnh nộ của Thiên công.Mặc dù được tổ mẫu ôm chặt trong lòng, nhưng Thu Trân không ngớt khóc thút thít và cứ dụiđầu vào nách bà, để tìm chỗ trốn an toàn.Tổ mẫu đã dỗ dành mãi, lại nhát ông kẹ, rồi viện đến mưa to gió lớn mà đe dọa, Thu Trân vẫnchưa chịu ngủ. Thế nhưng... thoạt nghe tổ mẫu bảo cục cưng của nội đừng khóc nữa, mau ngủđi, kẻo má vào đánh đòn bây giờ; thì Thu Trân lập tức nín khe, vội đưa tay áo quẹt nhanh nướcmắt và khép mi lại thật chặt ngay. Đồng thời, Thu Trân nghe lạnh buốt xương sống rùng mình,vì chợt hình dung đến nét mặt hầm hầm của má, với cái lối cú đầu sao mà nhức nhối tận óc, đauxé cả tâm can!Nằm yên được một lúc không lâu, Thu Trân lại rón rén cựa mình, hỏi khẽ:- Nội ơi! Tại sao má ưa đánh con quá vậy hở Nội?- Ồ!... tại vì con hay nhõng nhẽo, cứng đầu...Tự dưng tổ mẫu nghẹn lời. Bà phải hít một hơi dài, mới nói tiếp được, giọng run run:- Từ rày con phải ngoan, ráng giỏi, đừng nhõng nhẽo... thì má sẽ không đánh đòn nữa.- Vậy chớ em Xuân Châu cũng cứng đầu, cũng nhõng nhẽo, sao má không đánh, không la lầnnào hết? lại cưng?... Thu Trân hậm hực hỏi chưa dứt câu, lại bật khóc.Tổ mẫu sờ soạng bàn tay khô gầy trơ xương, âu yếm vỗ vỗ đầu Thu Trân, giải thích hơi ngậpngừng:- Xuân Châu bé hơn con, còn khờ dại. Con thì... lớn rồi, đã hiểu biết nhiều... Con không nênlàm má con nổi giận...Thu Trân ngấm ngầm bất phục, đột nhiên ngừng khóc, nghinh mặt, tuôn một loạt ấm ức:- Em Xuân Châu mà khờ dại thì cho con cùi đi! Nó kém con có một tuổi rưỡi, chớ còn bé cái gì?Mọi chuyện nó đều hơn con hết, bộ nội không thấy sao? Ăn, thì nó biết ăn ngon hơn, mặc cũngđẹp hơn. Nghịch ngợm, cứng đầu, lấn hiếp con thì nó lợi hại thập phần. Nhưng, bất luận emXuân Châu có đắc tội như thế nào đi nữa, má cũng cứ cưng chiều như thường. Còn con, dầuchưa lầm lỗi gì, đã bị má cú đầu lia lịa, nẹt roi tơi bời!... Không biết tại sao mà kỳ cục thế, hởnội?Tổ mẫu ngây người ra, chẳng nói năng gì. Gương mặt già nua hằn đượm vẻ u buồn, tâm tư nhưđang ẩn chứa điều gì rất thống khổ mà không tiện thốt nên lời.Trang 2/148 http://motsach.infoĐiệp Khúc Màu Xanh Quỳnh DaoThu Trân giương mắt nhìn hồi lâu, vẫn chưa thấy tổ mẫu lên tiếng, bèn nhắc:- Nội, cắt nghĩa cho con biết đi!- Thì nội đã nói rồi đó, vì Xuân Châu là em, còn con là chị, mà em thì đáng được nuông chiềuhơn chị...Bà thở dài chép miệng:- Thu Trân, hãy ghi nhớ lời nội dặn, gắng giữ gìn đừng phạm lỗi, mọi sự việc đều phải dễ dạy,để khỏi bị má đánh đòn...Thình lình bà ngưng lại, không biết vì sực nhận ra đây là lời cũ, đã vừa dặn qua rồi; hay do cơnxúc động dâng lên tắt nghẽn cổ họng.Thu Trân òa khóc, vừa tức tưởi:- Con hiểu rồi, má ghét bỏ con, má không thích làm má của con, nên má chả bao giờ cho conmột chút kẹo bánh hay một món đồ chơi nào hết.- Thu Trân, nín đi, đừng khóc nữa! Má không cưng thì có nội cưng con!Giọng bà khan đục và lệ nóng tuông trào ra đôi má cóp.Theo sự hiểu biết ấu trĩ của Thu Trân thì khóc là việc của con nít, chớ sao bà già cũng khóc? Lấylàm kỳ, Thu Trân ngừng thút thít và bắt chước y hệt những cử chỉ của tổ mẫu đã dỗ dành mìnhmà dỗ dành lại tổ mẫu.Vừa lau nước mắt cho bà, Thu Trân vừa hỏi nhỏ:- Nội, sao nội cũng khóc vậy?- Tại vì... ờ... tại vì nội chảy nước mắt. Mà thôi! hễ cháu cưng của nội không khóc, thì nội cũngkhông khóc.- Nội à! Nội cưng con thật không?- Thật chứ! Ngay từ lúc con lọt lòng mẹ, nội đã cưng con rồi.- Nội có cưng em Xuân Châu không? Thu Trân hỏi đầy vẻ khẩn trương.- Xuân Châu đã có má nó cưng rồi khỏi cần nội phải cưng nữa.Thu Trân ôm chầm lấy tổ mẫu, hôn hít lung tung.Ngay lúc ấy, chợt nghe từ gian phòng cách vách vọng sang tiếng gắt gỏng, cãi vã. Thu Trân hỏi:- Nội, chuyện gì mà ba má con gây lộn vậy nội?- Chắc là cãi nhau về chuyện của con.- Ủa! Chuyện của con? Chuyện gì?- Vì con nhõng nhẽo, má đánh đòn, ba con nóng ruột...Trang 3/148 http://motsach.infoĐiệp Khúc Màu Xanh Q ...