Nắng chiều đã tắt. Vào mùa này, tìm một ngày nắng thật hiếm hoi. Chiều nay như lại càng hiếm hoi hơn. Bầu trời chỉ hửng lên một lát, rồi lại trở về màu trắng đục đến ảm đạm. Hoàng Thúy buông cọ, thong thả bước lùi lại phía sau ngắm nghía bứa tranh. Những màu sắc tươi vui trong tranh như có vẻ tương phản với khuôn mặt hiu hắt mùa thụ Nhưng cô lại bỏ qua được ấn tượng đó. Cô vẽ theo cảm hứng chứ không phụ thuộc vào thời tiết. Nhất là chiều nay cô được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điệu Buồn Tình YêuĐiệu Buồn Tình Yêu Hoàng Thu Dung Điệu Buồn Tình Yêu Tác giả: Hoàng Thu Dung Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/204 http://motsach.infoĐiệu Buồn Tình Yêu Hoàng Thu Dung Chương 1 -Nắng chiều đã tắt. Vào mùa này, tìm một ngày nắng thật hiếm hoi. Chiều nay như lại càng hiếmhoi hơn. Bầu trời chỉ hửng lên một lát, rồi lại trở về màu trắng đục đến ảm đạm.Hoàng Thúy buông cọ, thong thả bước lùi lại phía sau ngắm nghía bứa tranh. Những màu sắctươi vui trong tranh như có vẻ tương phản với khuôn mặt hiu hắt mùa thụ Nhưng cô lại bỏ quađược ấn tượng đó. Cô vẽ theo cảm hứng chứ không phụ thuộc vào thời tiết. Nhất là chiều naycô được đứng trong vườn hoa nhà Hương Chị Chỉ cần cảm nhận cái đẹp của hoa cỏ là cô đã đủyêu đời rồi.Cô dọn dẹp giá vẽ rồi mang vào nhà. Hương Chi cũng đang loay hoay với bức tranh tĩnh vật củamình. Thấy Hoàng Thúy, cô mỉm cười:- Sao sớm vậy?- Không có hứng nữa, về.- Mai chừng nào tới.- Sáng, nếu trời không mưa.Hoàng Thúy ra sau chào cô Trâm, rồi trở ra phòng khách. Cô nói ngắn ngủn:- Bai.Hương Chi nói với theo:- Thứ sáu tao về đó.Hoàng Thúy hơi đứng lại:- Sao mày nói tuần sau, hứng gì kỳ vậy ông, bỏ tao lại một mình hả?- Tao đổi ý rồi, nhớ ông Hoài quá, về thôi.- Hừm... mở miệng là Hoài Hoài, chán mấy người này quá.Hương Chi bật cười:- Biết ngay là mày sẽ nói câu đó mà. Yêu đi em, rồi mày cũng sẽ không đi đâu nỗi một tuần vìnhớ chàng đấy.- Không biết đến lúc đó tao có yêu như mày không chứ thấy mấy người yêu nhau mất tự do quá,bực cả mình.Hương Chi bước tới trước mặt Hoàng Thúy, tay hươ hươ cây cọ:- Mày cứ ở lại về sau, tao có bắt mày về đâu.Trang 2/204 http://motsach.infoĐiệu Buồn Tình Yêu Hoàng Thu DungHoàng Thúy liếc cô, hứ một cái rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Hương Chi mà về thì cô ở lại làm gì, chánchết. Uổng công mấy ngày trời cô nỉ non thuyết phục cô nàng ra Đà Lạt. Hoàng Thúy rất mêvườn hoa của cô Trâm. Được đứng vẽ giữa cây cỏ hoa lá thì không gì hứng thú bằng. Cả hai dựđịnh sẽ ở một tuần. Nhưng mới chỉ hai ngày con nhỏ đã đòi về. Yêu với đương, chán thật.Cô rời nhà cô Trâm, lững thững đi bộ về nhà dì Liên. Nhưng chưa kịp rẽ vào ngõ hẻm thì mộtchiếc môtô từ trong phóng ào ào ra. Trong phút bất ngờ, cô chỉ kịp nhảy vào lề. Nhưng cũngkhông xong, chiếc môtô thắng kít lại. Hoàng Thúy bị hất văng vào cột đèn, rơi chéo xuống vũngnước đầy bùn. Cuộn tranh của cô rơi phịch xuống gần đó nằm chơ vơ giữa đám bùn và cỏ.Người thanh niên nhanh nhẹn dựng xe, nhảy về phía Hoàng Thúy:- Cô có sao không?Anh ta đỡ cô đứng lên. Người thì không việc gì, chỉ hơi bị hoảng vía. Nhưng quần áo thì ướtnhem đến tận lai áo. Chiếc áo len trắng muốt lấm tấm những bùn. Nhưng Hoàng Thúy khôngđể ý lắm. Gạt tay anh ta ra, cô chạy quýnh quáng đến cầm cuộn tranh và lật bật mở ra xem.- Trời ơi.Hoàng Thúy thốt lên rụng rời. Tờ tranh bằng vải ướt sũng nước bùn. Màu đất loang lổ xen lẫncác màu xanh đỏ. Nhìn thật bi đát. Miệng Hoàng Thúy méo xệch. Cô ngẩng phắt đầu lên, rungiọng:- Đây là bức tranh dự triển lãm của tôi, bây giờ tại anh mà nó ra nông nỗi này, anh chạy xe nhưvậy đó hả?Không kềm được, cô nói như hét:- Anh đền tôi đi.Gã thanh niên im lặng nhìn bức tranh. Rồi lịch sự:- Tôi chạy nhanh quá, thật là bậy, xin lỗi cô.- Xin lỗi rồi tranh của tôi có sạch lại được không, anh làm nó bẩn như vậy, chỉ cần xin lỗi là đủsao.- Tôi sẽ mang về giặt cho cô vậy.- Giặt cũng không sạch được bùn, anh thừa biết như vậy mà.- Chắc không đến nỗi đâu, xà bông bây giờ tốt lắm, cái gì lại không tẩy được. Nếu cần thì xàiđến nước tẩy.- Lại càng không được, rủi nó bay mất màu thì sao chứ.- Ờ thì...Anh ta nhún vai, bất lực. Cử chỉ đó càng làm Hoàng Thúy giận lên. Cô bặm môi xem xét bứctranh, tiếc đứt ruột.Càng tiếc càng tức điên cả người. Cô nuốt nước miếng, cắn chặt răng cố dằn cơn tức:Trang 3/204 http://motsach.infoĐiệu Buồn Tình Yêu Hoàng Thu Dung- Anh có biết tôi đã đầu tư cho nó như thế nào không. Gần một tuần tôi chỉ vẽ được bao nhiêuđó, mà đây lại là đề tài tôi thích nhất, thế mà chỉ vì anh...Anh ta ngắt lời:- Thế thì cô vẽ lại đi, cô đã vẽ được thì làm lại cũng được thôi.- Anh có biết vẽ là thế nào không? Bộ muốn bắt đầu lại là bắt đầu được sao. Cản hứng đã quathì làm sao lấy lại được đây, anh đừng có nói vô trách nhiệm như vậy.Gã thanh niên lắc đầu, thở hắt một cái như bực tức. Nhưng ...