Nhâm nhi câu chuyện tình 4 mùa... Món quà cho Hà Nội, và cho Panda. Tớ thích cậu dù cậu luôn thích những cô nàng khác tớ. Tớ chờ được mà!1.Mùa xuân“Có, những mùa xuân ngập tràn trong đôi mắt ấy…” Tôi ngừng táy máy cái PSP khi thấy trời ngoài hiên bắt đầu lắc rắc mưa
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điều kì lạ của mưaĐiều kì lạ của mưaNhâm nhi câu chuyện tình 4 mùa... Món quà cho Hà Nội, và cho Panda. Tớ thích cậu dù cậu luôn thích những cô nàng khác tớ. Tớ chờ được mà!1.Mùa xuân“Có, những mùa xuân ngập tràn trong đôi mắt ấy…”Tôi ngừng táy máy cái PSP khi thấy trời ngoài hiên bắt đầu lắc rắc mưa. Chầmchậm khoác thêm lên mình cái áo len dày cộm màu be gồm những con tuần lộc đỏgiữa ngực, tôi xỏ chân vào đôi loafer, cầm theo mũ lưỡi trai rồi lao xe đi, để nhữnggiọt mưa lất phất táp vào mặt. Tôi đến nhà Vũ.Như một cái hẹn không cần giao ước, cứ mỗi khi trời mưa, tôi lại đạp xe đến nhàVũ. Thật buồn cười, Vũ là con gái. Cái tên đặc biệt, nhưng lại phù hợp lạ kì vớicon người cô ấy. Vũ yêu mưa.Cuối cùng tôi cũng lách xe qua được dòng người chật chội để ì ạch chạy ra HàngNgang. Lúc này phải kiên nhẫn, thật kiên nhẫn, đếm số ngõ và xem biển tênđường, rồi từ từ rẽ vào một ngách nhỏ. Rất dễ lạc và nhầm. Nhưng khi đã tìm rarồi, thì quả là không phí công chút nào. Con ngõ ấy toàn những mái ngói thâm nâu,âm trầm bao bọc một khoảng giếng trời. Không có đến một ban công bị bao lại.Không có bất cứ mái tôn nào nhô ra. Tôi lướt qua một vài ngôi nhà, cố xác địnhphương hướng - trong khi trời tối nhập nhoạng - rồi dừng lại trước một căn nhà khálớn đầy tinh tế của lối kiến trúc cổ. Bấm hai lần chuông. Mưa rơi xuống vai áo,thấm qua làn da không làm tôi buốt lạnh nhưng từ từ khiến cơ thể đóng băng.Trời đầu xuân tối sớm, lại thêm mưa lắc rắc nên cứ như đêm xuống rồi. Phố lênđèn. Có tiếng còi xe ở phía ngoài kia, tiếng rộn rạo mở chợ đêm, loảng xoảngnhững dây xích dỡ hàng nhưng tôi không còn nghe thấy nữa. Tôi đang nghĩ về sựim lặng tuyệt đối của thành phố này, giống như cổ tích thời xưa ấy, để rồi giậtmình khi nghe tiếng Vũ:-Tớ nhớ là cậu đã nhắn tin dặn sẽ đến mà. ***Nhà của Vũ là một ngôi nhà cổ với giàn tigon khổng lồ bao bọc phía trên, trôngthực sự kì khôi và ám ảnh. Căn nhà nhiều cửa sổ và đó là thứ duy nhất không mangvẻ cũ kĩ: những chiếc cửa màu xanh da trời nổi bật đầy sức sống, vả lại, chúng vừađược sơn mới nên không treo nặng vẻ thời gian. Nếu nhìn kiến trúc phía ngoài, bạnsẽ chẳng bao giờ tin được không gian bên trong sáng và ấm áp đến thế. Mùi củaoải hương, gỗ sồi và rượu nho. Mỗi khi sang Châu Âu với bố, tôi luôn mua một bóoải hương, vì nó làm tôi nhớ đến Vũ.Vũ là một cô nàng với cái tên kì lạ gắn mật thiết với mưa. Có lẽ vì thế cô ấy vẫnluôn yêu mưa một cách dai dẳng. Chúng tôi học chung lớp, nhưng do tôi hơi thờ ơvới cuộc sống nên tận cuối năm lớp mười, khi lang thang hiệu sách tìm một cuốnLonely Planet và thấy đứa con gái xinh xắn đứng ngoài cửa hiệu ngắm mưa, à đóchắc chắn là Vũ, tôi mới nhận ra sự tồn tại của cô ấy.Về phần tôi, tôi có một chút xíu thờ ơ do tự kiêu với bản thân. Tôi trông được, họchơn loại tầm thường đôi chút, và biết cách làm các cô gái cười mà không thiếumuối hay vô duyên. Bọn con trai thường đấm vào vai tôi và cười bảo “Màysướng”. Bởi tôi luôn được con gái vây quanh, nhất là những cô gái đứng đầu bảngvề độ xinh đẹp và giỏi giang (nếu tính cả Vũ, bạn tôi). Vậy mà tôi không thực sựthích ai, nhưng với Vũ là một kiểu tôn trọng xen lẫn thích thú.Những hơi nước ngưng tụ trên khung cửa kính là điều đầu tiên tôi nhận ra. Lại mộtmùa ẩm ướt nữa về. Trời nồm. Còn nhớ, ngày tôi bắt đầu yêu Hà Nội, là một ngàymưa bụi dầm dề ướt cóng. Thành phố chìm trong một màu ảm đạm, những con phốvắng đến hoe hoắt; lại vì cơn gió Đông bắc lệch chiều thổi tạt, rít lên trên nhữngvòm cây hiu quạnh. Cảnh vật như mờ đi trước mắt. Những mái nhà xô nghiêng vàonhau, ẩn nấp trong làn mưa nhỏ. Chỉ vậy mà đột nhiên tôi nhận ra, Hà Nội rất kìdiệu. Kì diệu đến độ tôi không muốn nó biến mất. Nên tôi yêu Hà Nội, và mưa, từđó, hay để chứng thực lại một Hà Nội tuyệt vời tôi đã từng được gặp và cảm mến.Vũ mang cho tôi một cốc sữa ấm và cả hai ngồi bệt xuống thảm, bày bài Tarot ranghịch. Đôi khi là chỉ dựa lưng vào nhau mà buôn chuyện thôi, nhưng cảm giác rấtthú vị. Tôi cùng cô ấy có sở thích là ngắm mưa, mà giữa trời tối thì càng tốt; lúc ấynhư thể cả thế giới ngủ quên đi và chỉ còn mình chúng tôi, những đứa trẻ với tâmhồn không chịu lớn, là tung hoành ngang dọc.- Tớ thích một người, Minh ạ - Vũ chầm chậm nói với vẻ hạnh phúc không giấugiếm. Tôi thấy má cô ấy ửng hồng, còn nụ cười thì sống động hơn mọi ngày. Tôicảm thấy ghen tị, một chút sâu thẳm, ngấm ngầm khi thấy người ta yêu nhau.Còn lần này, tôi không biết nói gì nữa. Gần như là cứng đơ người lại.- Đó là người thế nào?- Một cậu bạn tuyệt vời ấy mà.Suýt nữa tôi đã tưởng là tôi. ***Vũ chỉ cho tôi khi cậu ta đi băng ngang qua sân trường ngập nước mưa và ẩm ướt.Tôi thầm nhủ, “hắn cũng có vẻ đẹp mã đấy chứ”, rồi cố gặng hỏi xem Vũ quen cậubạ ...