Danh mục

Điều Kỳ Diệu Nhất

Số trang: 149      Loại file: pdf      Dung lượng: 533.12 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 24,000 VND Tải xuống file đầy đủ (149 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chị Miên ơi, em đói quá hà ! Đang thu mình sâu trong ghế salon để trốn tránh những âm thanh chát chúa, rin rít phát ra từ phòng bà cô và dì Huệ. Nghi Miên gật mình bởi cái kéo tay thật mạnh cùng tiếng gọi nghèn nghẹn của Quốc Minh. Nghi Miên vội kéo em vào lòng, mắt dáo dác nhìn quanh, vỗ về em trai : - Ráng chút nữa đi em. Quốc Minh mếu máo : - Dì la hoài biết chừng nào mới chịu dừng lại. Trong khi em, từ sáng tới giờ chưa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điều Kỳ Diệu NhấtĐiều Kỳ Diệu Nhất Vân Khanh Điều Kỳ Diệu Nhất Tác giả: Vân Khanh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/149 http://motsach.infoĐiều Kỳ Diệu Nhất Vân Khanh Chương 1 -- Chị Miên ơi, em đói quá hà !Đang thu mình sâu trong ghế salon để trốn tránh những âm thanh chát chúa, rin rít phát ra từphòng bà cô và dì Huệ. Nghi Miên gật mình bởi cái kéo tay thật mạnh cùng tiếng gọi nghènnghẹn của Quốc Minh. Nghi Miên vội kéo em vào lòng, mắt dáo dác nhìn quanh, vỗ về em trai :- Ráng chút nữa đi em.Quốc Minh mếu máo :- Dì la hoài biết chừng nào mới chịu dừng lại. Trong khi em, từ sáng tới giờ chưa có gì trongbụng. Chị Hai bới cho em chén cơm, em ăn cơm không cũng được.Nghi Miên cau mày :- Em nói sao ? Gần sáu giờ tối rồi, không có lẽ từ sáng tới giờ dì không cho em ăn hả Minh ?Quốc Minh tấm tức :- Còn không gì nữa, mà chị đừng nói lớn dì nghe được đánh em. Thà em nhịn đói chứ bị đòn,em chịu không nổi đâu, em không bây giờ được dì cho ăn sáng. Dì bảo nhịn cho quen. Vì dạonày ba làm không ra tiền. Trưa nay, dì đi đâu với chú Nghĩa, nên em phãi nhịn đói.Nghi Miên xót xa :- Trời ơi ! Sao em không nói gì hết vậy, chị đi học rồi phụ bán hàng cả ngày, em không nói chịđâu biết em nhịn chứ. Em xuống bếp chị lấy cơm cho ăn. từ mai chị Hai nói ba cho em tiền ănsáng. Nhịn riết, hèn chi em ốm tong ốm teo. Ba làm vất vả,tiền đem về đưa cho dì hết. Chị phảinói cho ba hay.Quốc Minh hạ giọng :- Dạo này, dì hay đi ra ngoài gần tới giờ ba về, dì mới về. Thi thoảng có chú Nghĩa đến chở đi.Nghi Miên cắn môi :- Những lúc ấy, bả nói gì với em ?- Cho em vài ngàn để ăn phở, dặn em coi nhà, dì đi công chuyện.Nghi Miên buột miệng :- Công chuyện cái gì, ba bị cắm sừng thì có.Quốc Minh ngơ ngác :- Cắm sừng là sao chị ?Trang 2/149 http://motsach.infoĐiều Kỳ Diệu Nhất Vân KhanhNhớ ra Quốc Minh còn quá nhỏ, năm nay nó mưới lên sáu tuổi, chẳng nên để em biết chuyệnnày, Nghi Miên vội khỏi lấp :- Chị nói lộn, em đừng để bụng. Com đây em ăn cho no đi.Quốc Minh mừng rỡ đón chén cơm, nó xuýt xoa :- Thịt quay ngon quá hả chị Hai ?Nghi Miên cười gượng.- Ừ ! Ngon, hôm nào có tiền, chị mua cho em vịt quay để em ăn. hình như lâu rồi, nhà mìnhkhông có món đó.Quốc Minh cười toe :- Vịt quay là món ruột của em mà, bữa nào chị Hai mua nha ?Nghi Miên thở dài. Giá như mẹ cô còn sống, chắc chắn chị em cô sướng như tiên. Và cô, khôngphải vừa đi học, vừa đi làm như hiện tại. Tất nhiên ba cô không hề biết chuyện cô đi làm, bathầu các công trình xa nhà, nên luôn vắng nhà thường xuyên. Cũng vì thế, ba tôi đành đi bướcnữa, mong chị em cô có người chăm sóc. Thời gian đầu dì Huệ tỏ ra là người tốt hết mực, yêuquý con chồng. Bởi thế, ba cô hoàn toàn yên tâm giao tài sản, nhà cửa cho dì Huệ. Bốn năm dìHuệ sống trong căn nhà này, thì ba năm chị em cô đói khổ đủ điều. Dì Huệ trước mặt ba tôi thìmua quần áo, thức ăn ngon cho tụi cô, ba cô đi thi quần áo bị dì lấy lại, cất để đóng kịch ở lầnsau. Ba cô vô tình đâu biết lòng dạ dì Huệ xấu xạ Năm học này, ba cô ra tận Đà Nẵng làm việcnên dì Huệ bắt cô làm đủ việc nhà, không cho chị em cô tiền ăn sáng, hoặc mua sách vở, NghiMiên đành giấu ba, đi phụ bán hàng cho chị gái Nhã Phượng nhỏ bạn thân của cộ Cũng may,công việc nhàn nhã, nên cô có thời gian học. Cô những muốn gia đình êm ấm nên cô nhẫnnhịn. Tưởng rằng dì Huệ vịn cớ cô lớn mà đày đọa, ai ngờ dì bỏ đói cả Quốc Minh.- Trời đất. Nhà có nóc, sao ăn cơm không chờ ba, chờ dì hả Minh ?Giọng bà Huệ chua lè cất lên, cắt giòng suy nghĩ của Miên lơ lững.Nghi Miên gằn giọng nhỏ :- Thằng bé đói quá, là cháu cho nó ăn trước đấy.Bà Huệ trừng mắt :- Mới 6 giờ đúng bửa cơm chiều đói gì chứ. Làm như nhịn đói cả tuần lễ vậy. Phải tập thói quennề nếp.Nghi Miên nhếch môi :- Cháu biết, nhưng từ sáng đến gìờ dì chưa cho nó ăn hột cơm nào, làm sao nó chịu nổi.Bà Huệ gắt gỏng :- Hả ! Chị em mày định toa rập nhau để tiếng ác cho tao à ? nó ăn như cọp như heo, bao nhiêucho đủ.Trang 3/149 http://motsach.infoĐiều Kỳ Diệu Nhất Vân KhanhNghi Miên dằn dằn :Quốc Minh là đứa trẻ ngoan, nó không biết nói sai sự thật. Dì sống sao tự dì hiểu, đừng để tôiphải lên tiếng không có lợi cho dì đâu.Bà Huệ trợn mắt :- Mày dám ?Nghi Miên thủng thẳng :- Đừng tưởng tôi đi làm, là tôi sợ dì. Tại tôi muốn ba tôi yên tâm, dì nên nhớ tôi không còn làcon nít. Và tôi đủ tư cáchnói tốt hoặc xấu về dì. Ba tôi đâu yêu thương dì. Vận không bây giờ bỏbê con mình đâu, và tài sản này đứng tên mẹ tôi đó dì.Bà Huệ tức tím mặt. Song chưa kịp nói gì, thì ông Phan đã xuống tới.Nghi Miên cắn môi.- Thưa ba, mới về ạ.Ông Phan xoa đầu Quốc Minh:- Ừ, ba vừa mới về. Sao hả chó con, sao không đợi ba ăn cho vui ?Nghi Miên đở lời :- Em xấu tật mà ba, chập tối là đòi ăn. Ba ngồi xuống đi con dọn cơm nha.Ông Phan gật đầu :- Con thi học kỳ chưa Miên. Thi đạt điểm khá, ba mua cho dàn máy vi tính, chịu không con ?Nghi Miên nghe mí mắt cay caỵ Ba cô thật tuyệt vời. Dù bận trăm công ngàn việc, ba vẫn rấtnhớ ngày giờ học của cô.Quốc Minh láu táu :- Ba mua máy vi tính, nhớ mua thêm đồ bấm điện tử, con chơi ké với chị Hai.Ông Phan cười vang :- Chưa gì đã ham. Ba nhớ con có tới hai máy bấm điện tử, cả máy chơi trên tivi cơ mà.Bà Huệ chép miệng :- Anh rửa mặt cho mát rồi ăn cơm. Cứ như trời x ...

Tài liệu được xem nhiều: