Việc mẹ mình đột nhiên mất tích khiến cho Nhơn lo lắng vô cùng. Anh hỏimãi thì Tám Thể mới tiết lộ: - Bữa đó bà nhốt ông pháp sư trong phòng chứ không phải con mèo. Nhưng chẳng hiểu sao khi cậu mở cửa ra lại thấy con mèo ở trong đó, còn ông kia thì biến mất? Cậu có thấy lạ không? Nhơn nhớ lại con mèo đen, anh ngờ ngợ: - Hình như con mèo này nó sao đó. Nhà mình có con nào như vậy không? - Dạ không, bà và cậu đều không thích mèo,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điệu ru oan nghiệt P4Tác Giả: Người Khăn Trắng ĐIỆU RU OAN NGHIỆT PHẦN 4 V iệc mẹ mình đột nhiên mất tích khiến cho Nhơn lo lắng vô cùng. Anh hỏimãi thì Tám Thể mới tiết lộ: - Bữa đó bà nhốt ông pháp sư trong phòng chứ không phải con mèo. Nhưngchẳng hiểu sao khi cậu mở cửa ra lại thấy con mèo ở trong đó, còn ông kia thìbiến mất? Cậu có thấy lạ không? Nhơn nhớ lại con mèo đen, anh ngờ ngợ: - Hình như con mèo này nó sao đó. Nhà mình có con nào như vậy không? - Dạ không, bà và cậu đều không thích mèo, chó, nên tụi này cũng đâu dámnuôi. Mà cũng lạ, sau bữa đó rồi không thấy con mèo ấy đâu nữa? Nhơn còn đang hoang mang thì chợt nghe có tiếng gọi cửa. Anh bảo TámThể: - Chị ra coi ai. Nếu người lạ thì đừng cho vào, nói nhà đi vắng hết. Tám Thể bước ra một lát trở vào báo: - Dạ, đúng là người lạ, nhưng anh ta nói biết cậu và cần gặp để gửi trả lại cáigì đó. Nhơn cau mày: - Ai vậy? Một anh chàng đạp xích lô, nói tên là... là gì đó tôi quên rồi. Anh ra trông cóvẻ lương thiện. Nhơn chợt nhớ, anh kêu lên: - Anh chàng chở nạn nhân đi bệnh viện! Tám Thể quá đỗi ngạc nhiên: - Chở ai đi bệnh viện hả cậu? Nhơn nói nhanh: - Ra mở cửa mời anh ta vào!www.vuilen.com 59Tác Giả: Người Khăn Trắng ĐIỆU RU OAN NGHIỆT Nhơn nhớ lại chuyện hôm đó mà hơi lo. Chẳng biết nạn nhân nhờ anh ta chởđi bệnh viện ra sao rồi, mà tại sao anh ta lại biết nhà mình? - Dạ, khách vào rồi cậu Hai. Nhơn quay lại và nhận ra anh chàng đạp xích lô. Anh chàng kia cũng reo lên: - Tôi cứ tưởng là không thể gặp lại cậu được! Tìm cầu may mà gặp... - Sao, anh tìm tôi chắc không liên quan tới chuyện bữa đó chứ? Thật rangười mà tôi nhờ anh chở chỉ là... Anh chàng mau miệng: - Cậu cứ gọi tôi là Ba Gà tôi chạy xích lô này đã gần chục năm, chưa thấy aitrả một cuốc xe đạp non cây số mà bằng chạy đoạn đường chục cây số như cậu!Tôi tới để trả lại cậu tiền dư. Nhơn xua tay: - Không, đó là công của anh, bởi anh xứng đáng được nhận như vậy. Anh chàng nói một câu quá bất ngờ với Nhơn: - Thật ra bữa đó tôi có chở nạn nhân nào đâu. Đó chỉ là... một con mèo! Nhơn trố mắt kinh ngạc: - Anh nói gì? Chính là một anh chàng tôi tình cờ bắt gặp trong ngôi nhàhoang mà? Ba Gà thật thà: - Chở anh ta tới bệnh viện thật, nhưng vừa tới nơi thì anh ta biến mất, chỉcòn lại trên xe là một con mèo mun! Nhưng con mèo sau đó cũng biến mất. Tôihoang mang hết sức, đứng chờ cậu một lúc lâu mới đạp xe về nhà. Chiều lại,trong lúc dọn nệm xe tôi mới phát hiện có vật này rơi trên nệm. Ban đầu tôikhông nghĩ là của anh chàng bị ngất kia, vì vật này là của nữ. Nhưng sau đó suynghĩ kỹ tôi dám chắc là của anh ta hay là của... con mèo gì đó, bởi suốt buổisáng trước khi gặp cậu nhờ chở thì tôi đâu có chở ai. Nhơn tiếp nhận một cây trâm cài tóc của phụ nữ làm bằng xương hay ngà gìđó, anh nói ngay: - Vật này không phải của tôi, cũng chẳng biết của ai, nhưng do anh nhặtđược thì anh cứ giữ lại mà xài, đưa tôi làm gì.www.vuilen.com 60Tác Giả: Người Khăn Trắng ĐIỆU RU OAN NGHIỆT Anh chàng xua tay: - Tôi không xài được cái này! Vả lại hồi tối qua tôi nằm chiêm bao thấy có aiđó kêu tên tôi, bảo tôi đem cây trâm này đến trả cho chủ của nó, lại chỉ đúng địachỉ nhà này. Họ còn nói cứ tới hỏi bà Bích Thuỷ thì ắt có người nhận! Nhơn giật mình: - Bà Bích Thuỷ? Sao biết tên mẹ tôi? Ba Gà mừng rơn: - Vậy ra bà Bích Thuỷ là mẹ của cậu sao? Hèn chi trên cây trâm có khắc mấychữ tên đó... Nhơn nhìn lên cán cây trâm và quả nhiên ở đó có khắc hai chữ Bích Thuỷcòn rất rõ nét. - Trời ơi, sao lại... Nhơn cứ thừ người ra, trong lúc Ba Gà nói huyên thuyên: - Không ngờ chiêm bao mà y như thật! Lúc đầu tôi chưa tính đi tìm, nhưngsáng nay khi leo lên xe, thay vì đạp đi kiếm ăn trước rồi mới tìm sau, nhưngchẳng hiểu thế nào, tôi cứ cắm đầu đạp và xe... tự nhiên tới đúng nhà này, y nhưcó người dẫn đường. Nhơn mân mê chiếc trâm mãi, anh nói thầm: - Sao lại có chuyện này? Anh đột nhiên hỏi: - Từ mấy ngày trước đó anh có chở người nào là phụ nữ tuổi trung niênkhông? Ba Gà cười: - Phụ nữ di xe thì ngày nào không có. Nhưng chiều nào về nhà tôi cũng giũnệm xe rất kỹ, đâu để sót vật gì trên xe. Tôi chắc chắn vật này thuộc một là cáixác biết chạy mà cậu nhờ tôi chở, hai là của... con mèo mun! Nói xong anh ta chào Nhơn: - Xin kiếu cậu Hai, tôi đi kiếm ăn. Dẫu sao thì tôi cũng nhẹ cả người khi trảlại chiếc trâm này. Thú thật với cậu mấy bữa nay tôi cứ bồn chồn, ray rứt hoàitrong người. Không biết có phải do giữ vật này hay không nữa.www.vuilen.com ...