Lúc này người ta đang làm thủ tục nhập quan. Người quá cố được bọc trong lần vải xô, lòng khòng như chiếc lá héo bị vặn theo chiều dọc, trông có vẻ dài hơn lúc còn sống. Lão thầy cúng nửa mùa, một tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, một tay cầm con dao chém lung tung bốn phương tám hướng. Sau một hồi nhảy thách lên như con choi choi, lão băm bảy nhát dao vào phía trong quan tài trừ quỷ nhập tràng rồi khoát tay ra hiệu cho hai ông già đưa người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điếu Văn Của Người Quét Chợ Điếu Văn Của Người Quét ChợLúc này người ta đang làm thủ tục nhập quan. Người quá cố được bọc trong lần vải xô,lòng khòng như chiếc lá héo bị vặn theo chiều dọc, trông có vẻ dài hơn lúc còn sống. Lãothầy cúng nửa mùa, một tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, một tay cầm condao chém lung tung bốn phương tám hướng. Sau một hồi nhảy thách lên như con choichoi, lão băm bảy nhát dao vào phía trong quan tài trừ quỷ nhập tràng rồi khoát tay rahiệu cho hai ông già đưa người chết vào cỗ ván gỗ tạp bọc giấy đỏ.Phải nói, không có gì thê thảm, não nề bằng tiếng kèn đám ma. Khi mà những hợp âmnăm cung của điệu Lâm khốc được nâng đỡ bởi tiếng nhị réo rắt, hoà với chuỗi âm thanhđơn độc của cây đàn bầu vuốt dài đến vô tận, nghẹn ngào như nấc lên từng nhịp, thì đếnngười ngoài cuộc cũng rơi nước mắt. Người thổi kèn là một thợ chuyên nghiệp có hạng.Khi thổi, mái đầu bạc của ông rung rung, đôi lúc đảo qua đảo lại như các bà đồng đội bátnhang. Cùng với tiếng kèn là dàn đồng ca nức nở với đủ các cung bậc của đám con cháunội ngoại. Ông có sáu con, bốn trai, hai gái. Cái gia đình đông đúc ấy, đã lâu lắm rồi,hôm nay mớ có dịp gặp mặt đông đủ.Người con trai thứ hai, một trung uý hải quân, đội mũ mấn, áo xô, tay chống cây gậybằng tre tươi, khẽ cúi đầu chào tôi. Anh ta đứng ngay phía đầu quan tài, mặt hốc hác, mắtcó quầng thâm vì thức đêm.Tôi cúi đầu trước vong linh ông, chắp tay vái ba vái rồi vàogóc rạp, ngồi xuống chiếc ghế đẩu, khuất sau linh sàng. Ở đây ít người qua lại, tôi muốngiành chút thời gian yên tĩnh để nghĩ về ông.*Cách đây ít lâu, có một lần ông bảo tôi :- Đêm qua mình gặp giấc mơ rất kỳ lạ.Tôi nói đùa:- Bác bị chèo đò*, mặc quần cộc về nhà, chắc là lũ cá chép đỏ** đến đón xuống thủycung chứ gì ...Ông nheo cặp mắt hấp háy:- Không phải xuống thủy cung mà ở ngay trên dương gian mới lạ. Đến bây giờ mình vẫncòn thấy lạnh sống lưng.- Chắc lại chuyện ma quỷ ?- Cậu đoán không sai .- Chuyện thế nào ?- Tầm ba giờ sáng, có tiếng gọi cửa, mình quáng quàng chồm dậy trong tình trạng tháinhư bị thôi miên. Một cái bóng trông chẳng khác gì thằng bù nhìn giữ dưa, khoác chiếcáo thụng đen dài quét đất lẳng lặng ra hiệu cho mình đi theo. Chừng nửa canh giờ, hắn tadẫn mình đến nghĩa địa khu dân cư. Tay mặc đồ đen biến mất để lại phía sau đám lân tinhchập chờn của loại tử thi đang phân huỷ cùng với một trận âm phong lạnh thấu xương.Từ các ngôi mộ, những bóng đen bí hiểm lần lượt xuất hiện. Mặ dù mắt kém, và nhất làđêm mưa phùn, bóng tối dày đặc , mình vẫn nhận ra thấp thoáng vài người quen. Một ônggià gầy giơ xương, cái bụng lép kẹp gá trên đôi chân khẳng khiu, giống hệt thằng đánhgậy, đứng gần nhất, bỗng giật phắt mảnh khăn che đầu, nhe răng cười :- Tôi đây. Ông còn nhận được không ?Đó là Cả Tuynh, chuyên nghề mổ lợn, chết vì cảm đột ngột sau một cuộc độc ẩm lítrưỡi cuốc lủi*** với lòng lợn tiết canh say bí tỉ. Mình gật đầu bảo :- Ông Uống nhiều quá, vỡ động mạch não. Lẽ ra không nên...Cả Tuynh nhăn mặt:-Ông chớ tin bọn lang băm ở cái bệnh viện sát nhân ấy . Người ta sống chết có số, khôngcưỡng lại được.Ngẫm nghĩ một lúc, lão trách :- Ông soạn điếu văn cho tôi sơ sài quá. Hồi còn sống, tôi biết có những thằng ăn ở vôcùng đểu giả, thế mà lúc chết lại được người ta xưng tụng bằng đủ thứ ngôn từ hay ho.Ông khinh cái nghề ba toa của tôi nên xuống dưới này bị lép vế. Giận ông lắm.Mình chưa kịp thanh minh thì lại một bóng đen khác, trông có vẻ như vừa mới được diệnkiến Diêm Vương, chân cà nhắc nhưng vẫn còn khá nhanh nhẹn, từ ngoài chen vào,giọng thì thầm :- Tôi suốt đười chỉ trộm cắp kiếm ăn, chẳng may bị bệnh hiểm nghèo bỏ mạng. Ôngkhông ghét bỏ lại đọc cho bài điếu văn đầy lòng vị tha .Giờ tôi đã cải tà quy chính, đượcThành Hoàng trọng dụng cho ra cai quản khu mộ địa.Thú thật với cậu, lúc ấy mình thật sự hoảng. Sống lưng lạnh toát, hai thái dương co giậtnhư sắp sửa lên cơn động kinh. Thì ra đó là lão Nghinh, trước làm công nhân đường dây ,về hưu non,bị thủng dạ dày, chết chưa đầy năm. Tay này hồi còn làm việc đã có tiền án vìbán trộm dây thông tin. Nhà đông con, lão túng quẫn đâm liều. Hôm lão qua đời bà vợsang năn nỉ :- Lúc ông ấy còn sống có gì không nên không phải xin làng xóm thứ lỗi, giờ thành ngườithiên cổ rồi, trăm sự nhờ bác, viết cho nhà em bài điếu...Trước khi lẩn đi, bóng ma lão Nghinh chắp tay vái mình ba vái rồi nói trong tiếng thởphều phào, chẳng biết thật hay bỡn :- Biết thế này tôi xuống âm phủ trước đây mấy năm đỡ nhếch nhác.Lại một người quen.Tất nhiên là mình nhận ra người đàn ông có dáng thấp đậm, bộ mặtnhẵn thín như thoa mỡ này chết cách đây hai năm. Đó là ngài phó bí thư tỉnh uỷ, vừa nghỉhưu, bị nhồi máu cơ tim. Lão ta về xứ khỉ ho cò gáy này thăm bà vợ bé không chính thứcvẫn giấu vợ cả và các con từ nhiều năm nay. Số chẳng ra gì. Chính hôm ông ấy hấp hốithì có trận mưa nguồn đổ về, cuốn phăng cây cầu Xi Măng dài hơn tám chục thước. Nướ ...