ĐỒ ĐẰNG Tác giả: Tạc Bao Tử Phần 2: Julian cao ngạo- Các vị tiên sinh! Có muốn khiến cho nữ nhân đẹp nhất trên đại lục hàng đêm xuân tiêu cùng các người không? Có muốn sở hữu tuyệt thế vũ lực Yêu Nguyệt nhất đao, ngàn quân lui tránh không? Có muốn sở hữu quyền lợi và tài phú đếm không hết, xài không kiệt hay không? …… Đại lục Nguyên Chi, đầu đường thành Thái Dương, trời vừa chập tối. Một lão nhân mập mạp mặc trường bào đứng trên bậc thang, vuốt râu ngâm khẽ, nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ĐỒ ĐẰNG Phần 2 ĐỒ ĐẰNG Tác giả: Tạc Bao Tử Phần 2: Julian cao ngạo- Các vị tiên sinh! Có muốn khiến cho nữ nhân đẹp nhất trên đại lục hàng đêmxuân tiêu cùng các người không? Có muốn sở hữu tuyệt thế vũ lực Yêu Nguyệtnhất đao, ngàn quân lui tránh không? Có mu ốn sở hữu quyền lợi và tài phú đếmkhông hết, xài không kiệt hay không?……Đại lục Nguyên Chi, đầu đường thành Thái Dương, trời vừa chập tối.Một lão nhân mập mạp mặc trường bào đứng trên bậc thang, vuốt râu ngâm khẽ,nói ra những lời tràn ngập dụ hoặc.Lão nhân là một vị thi nhân lãng du, đang ở đầu đường kể chuyện kiếm tiền, đề tàichính là mấy vị anh hùng trẻ tuổi danh chấn đại lục.Mà những lời này chính là kúc dạo đầu của một cố sự mới.Mấy chục người qua đường nhàn nhã vây quanh lão nhân. Một người kiến thứcrộng rãi, vừa nghe đoạn mở đầu này liền lớn tiếng vỗ tay:- Lão tiên sinh, lẽ nào cố sự tiếp theo mà ông muốn kể là của đại lục đệ nhất mỹnhân Julian?Lão nhân leo lên một quầy hàng bỏ không, từ trên cao nhìn xuống:- Không sai, chính là cố sự của Julian.Người nghe nhất thời lộ ra vẻ bực mình:- Chài! Julian danh chấn đại lục, cố sự của nàng chúng ta đã sớm nghe đến mòn tairồi, đổi cái gì mới hơn đi!- Đúng vậy! Ngươi hỏi lão nương của ta tên là gì ta có thể không biết, nhưng nếungươi hỏi đại lục đệ nhất mỹ nhân là ai, lão tử lập tức có thể nói cho ngươi đóchính là Julian.- Có cố sự nào mới không? Không có thì xuống đi! Ha ha!Mấy tên lưu manh bắt đầu gào lên, rõ ràng là muốn bắt lão nhân xuống đài.Thế nhưng lão nhân lại không hề hoang mang, chậm rãi thở dài:- Đúng vậy, dung mạo của Julian thật sự là quá nổi danh. Nhắc tới Julian, điều đầutiên thế nhân nghĩ đến vĩnh viễn là đôi mắt như sao trời câu hồn lạc phách củanàng; vĩnh viễn là mái tóc dài màu đen mềm mại phiêu dật của nàng; vĩnh viễn lànụ cười tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành… Những điều này các ngươi đềuđã nghe chán rồi, ta cũng đã nói chán rồi, cho nên!Lão liền thay đổi đề tài câu chuyện:- Cho nên ngày hôm nay ta sẽ không đề cập tới dung mạo Julian, ta muốn kể chínhlà… đao của Julian!- Đao của Julian?Những người nghe liền an tĩnh lại:- Lẽ nào Julian còn là một vị võ sĩ dùng đao?Lão nhân không đáp, trái lại đưa mắt nhìn ánh chiều tà phía xa xa, thanh âm dõngdạc:- Vào cuối mùa thu ba năm trước, vua của thú nhân trên đại thảo nguyên, danhhiệu là Hoàng Kim Sư Tử Abrendo, suất lĩnh trăm vạn đại quân từ bờ giang namkéo đến, muốn san bằng đế quốc Lance của chúng ta.- Vua của chúng ta khởi binh nghênh chiến, nhưng càng chiến càng bại. Trongvòng nửa tháng, Abrendo đã tấn công mười bảy tòa trọng trấn quân sự của nướcta, vạn dặm quốc thổ rơi vào tay giặc. Vua của chúng ta bi phẫn thành bệnh, đã dựđịnh lưu vong hải ngoại, mưu đồ đợi ngày trở lại…- Nhưng ai ngờ được, Abrendo hành binh vô cùng thần tốc, đã vây khốn đế đô củaquốc gia chúng ta tầng tầng lớp lớp, vua của chúng ta cho d ù thật sự muốn đi cũngkhông đi được.Lão nhân phẫn hận giậm chân một cái, ngữ khí bỗng nhiên biến thành kinh ngạcvạn phần:- Nhưng vào đúng lúc này, trên bàn của Abrendo lại đột nhiên xuất hiện một bứcthư ngằn, trên đó còn dùng văn tự của thời đại Tinh Hà viết một đoạn cổ văn…Lão nhân ngẩng đầu nhìn cảnh sắc núi non tr ùng điệp phía xa, thanh âm trở nênduy mỹ.- Nghe nói quân vương suất lĩnh trăm vạn đại quân từ bờ giang nam đến, lựclượng hùng mạnh, quân uy hùng dũng, không ai cản nổi. Vào đêm trăng tròn,mượn thủ cấp của quân vương mời trăng uống rượu, chẳng phải là mỹ diệu lắmsao?Người qua đường kinh ngạc mở to hai mắt:- Lẽ nào bức thư này là do Julian viết?- Đúng vậy. Julian không đành lòng nhìn thấy đế quốc diệt vong, nhân loại nằmdưới gót sắt của thú tộc, cho nên đã viết thư cho Abrendo, mời hắn lui binh trở vềđại thảo nguyên.- Nhưng Abrendo là người như thế nào? Vua của thú nhân, đệ nhất dũng sĩ của đạithảo nguyên vạn dặm, hắn sẽ bị một phong thư hù dọa hay sao?Lão nhân tự hỏi tự trả lời:- Câu trả lời của Abrendo chính là… đương trường hạ lệnh, toàn quân công thành.- Đêm hôm đó, gió thu hiu quạnh, xào xạc lá rơi, đại quân thú nhân bày trận xuấtkích, từng bước tiến đến gần…- Nhưng đúng lúc này, cửa thành bỗng mở ra.- Julian mặc một bộ y phục màu trắng, mang một chiếc mặt nạ bằng bạc, chậm rãiđi đến phía trước trận tiền, nhẹ giọng hỏi: “Lui binh, hay là chết?”- Abrendo cười ha hả: “Bằng vào ngươi cũng muốn ngăn cản trăm vạn đại quâncủa ta sao?”.- Lời còn chưa dứt, một vệt sáng màu bạc bỗng lóe lên. Julian cầm theo chiếc đầucủa Abrendo, đứng trước quân kỳ của thú nhân, nhẹ giọng hỏi: “Lui binh, hay l àchết?”.- Hai bên trăm vạn đại quân, ngàn viên chiến tướng, tuyệt đỉnh cao thủ cũng khôngdưới mười người, nhưng không một ai… nhìn thấy rõ đao của Julian.- Đó chính là Yêu Nguyệt nhất đao, ngàn quân lui tránh! Đại lục đệ nhất khoái đaoJulian nhờ vậy mà thành danh.“Leng keng, leng keng”, mọi người tớ ...