Gần thì gần thiệt mà xa sao cũng quá xa. Gần vì đứng bên này đường nhìn qua, con Mai vẫn thường thấy thằng Dũng bị phạt quỳ. Có bữa không biết nó mắc lỗi gì mà ba thằng Dũng bắt nó cởi hết luôn quần áo, đuổi ra khỏi nhà. Thằng Dũng cứ đứng quanh quẩn phía trái nhà, không dám đi. Con Mai ở bên này xuống bến rửa chân, nhìn qua thấy tội tội thằng bạn sao sao ấy rồi ngượng nghịu, xấu hổ, dù không phải nó bị trần như nhộng. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đồ nhát gan Đồ nhát ganCon sông nối dài theo bờ kinh, chảy những nhịp miên man theo mùa. Bên này bờlà nhà con Mai, còn bên kia bờ là cái sân vào nhà thằng Dũng. Minh họa: Duy NguyênGần thì gần thiệt mà xa sao cũng quá xa. Gần vì đứng bên này đường nhìn qua, conMai vẫn thường thấy thằng Dũng bị phạt quỳ. Có bữa không biết nó mắc lỗi gì màba thằng Dũng bắt nó cởi hết luôn quần áo, đuổi ra khỏi nhà. Thằng Dũng cứ đứngquanh quẩn phía trái nhà, không dám đi. Con Mai ở bên này xuống bến rửa chân,nhìn qua thấy tội tội thằng bạn sao sao ấy rồi ngượng nghịu, xấu hổ, dù không phảinó bị trần như nhộng.Hai đứa cùng tuổi, học chung từ lớp một. Nhìn sang là thấy nhà nhau, nhưng đểchơi chung cũng chẳng dễ dàng gì. Nhiều lúc, thằng Dũng ước có chiếc cầu bắcngang cây si ngoài bờ sông kia thì hay biết mấy. Nó chỉ chạy ào một phát là tớingay ngõ nhà con Mai, hú con Mai đi bắn bi, đánh cù hay tìm cỏ chỉ chơi đá gà.Nó như mường tượng vu vơ ở đâu đó người ta nói “cách trở đò giang” gì gì đó. Nótủm tỉm cười vì nửa như hiểu mà hình như “hiểu được chết liền”…Thằng Dũng nhớ mãi năm học lớp sáu, nó và con Mai “chính thức” thích nhau.Con Mai vốn tính ngổ ngáo, dạn dĩ. Một buổi ra chơi, nó nhìn thằng Dũng với cáivẻ nghiêm chỉnh lắm, rồi nói: “Mày thích tao phải không?”. Thằng Dũng ngượngchín mặt đỏ bừng bừng lên như nó vừa hớp nhầm ly rượu của ba nó để trên bàn.Nó thèn thẹn: “Thì… có, còn Mai?”. Con Mai không nói. Nó chỉ thấy đôi mắt đenláy của con Mai chớp, làm hàng mi cong rung rinh. Lúc ấy, nó như rờ thấy timmình cũng rục rịch theo. Những ngày đến lớp của nó bỗng nhiên trở nên có ý nghĩavô cùng, mà nhiều lúc thằng Dũng không giải thích được vì sao. Chỉ có điều nócảm nhận rất rõ, con Mai cũng thích nó. Hai đứa ngày nào cũng hẹn nhau ở gốcđiệp, phía sau cái bể nước. Nó hay cho con Mai ăn kẹo, có bữa còn tặng con Maicả con búp bê làm từ cây lục bình mà nó cất công ngồi làm cả buổi chiều mớixong. Dạo này, con Mai dịu dàng hẳn ra, nó ít thấy con Mai vào lớp chạy rượt đuổiđánh mấy thằng con trai như lúc trước. Tình yêu làm cho con người ta biết thẹn vàdịu dàng. Ai bảo bản tính khó dời? Nó đắc thắng: “Chắc sau này mình sẽ làm đượcviệc lớn, còn khó hơn cả dời núi, lấp sông kia!”. Con Mai nhận quà hoài từ thằngDũng nên cũng hơi ngại. Nó quyết định phải tặng cái gì đó cho thằng Dũng, có quacó lại mới toại lòng nhau…Thằng Dũng mở chiếc hộp ra, bên trong là một con rắn hai đầu đang ngúc ngoắc.Thằng Dũng không nói được lời nào, người nó tự nhiên mềm nhũn, rồi nó quỵxuống như người không còn chút sức lực, lết từ bể nước vào tới lớp, mặt xanh nhưđít nhái. Con Mai từ ngơ ngác đến buồn cười, rồi ra tội nghiệp thằng bạn. Thực racon rắn này làm bằng loại mủ trong, nó phải moi con heo đất cưng mới có tiền muatặng. Ai ngờ!… Thằng Dũng vừa giận vừa quê, nên ít lâu lại huề. Một buổi ra chơinữa, con Mai nói với thằng Dũng: “Chúng mình công khai thích nhau đi!”. ThằngDũng chưa hiểu: “Là sao?”. “Sau giờ ra chơi, Dũng nắm tay Mai đứng trước lớp,tuyên bố Dũng thích Mai”. “Không được đâu, tụi mình còn nhỏ mà!”. “Nhỏ màbiết yêu, đúng là đồ nhát gan”. Từ hôm ấy, con Mai không thèm đếm xỉa gì đếnthằng Dũng nữa, có nhìn cũng chỉ là cái liếc xéo sắc lạnh đến nổi da gà. Bạn bè thìkhông đứa nào hiểu tại sao thằng Dũng lại chịu biệt danh “đồ nhát gan” kia. Cáibiệt danh làm mất mặt lây cả bọn con trai trong lớp.Cuối cấp hai, con Mai bỗng vịt hóa thiên nga, nước da rám nắng cùng mái tóc vànghoe cũng vì cháy nắng được thay bằng làn da trắng mịn, tóc dài đen buông xõa hếtlưng. Mà lưng nó lại còn dài hơn lưng thằng Dũng, nhìn con Mai cứ khang khácthế nào. Thằng Dũng lâu lâu lại nhìn trộm con Mai rồi lại tủi cho nhan sắc và chiềucao khiêm tốn của nó. Mất mặt. Thằng Dũng bỏ ăn chơi, lao vào học. Lúc này, nómới thấy ba nó nói cấm sai, con trai vốn thông minh, học giỏi hơn con gái. ConMai học tự nhiên còn tạm được chứ môn văn thì dở tệ. Thằng Dũng học giỏi tựnhiên mà làm văn cũng lai láng phải biết. Cô văn còn mang bài nó đi đọc mẫu khắpcác lớp cùng khối. Con Mai vì sự nghiệp giỏi văn nên chủ động làm hòa. Ai đời,con gái mà viết văn cứ khô như cơm nguội, trơ như cục đá. “Ê! Đồ nhát gan. Chomượn bài văn tám rưỡi bữa trước coi!”. “Còn lâu”, rồi chừng như thấy nên thay đổitình hình nó tiếp: “Mà biết đâu, để xem thái độ của bà nữa, nếu bà nấu nồi chè đổilại tên cho tui…thì…”. “Không thèm! Con trai mà sợ rắn, làm văn thì sến chảynước, không nhát gan còn gì?”. Thằng Dũng chưa kịp nói hết câu, con Mai đã nổra một tràng đanh đá rồi đùng đùng bỏ đi một nước. Thằng Dũng tức đỏ mặt. Ấyvậy mà đợi lúc giờ nghỉ giải lao, con Mai đi chơi nhảy dây, nó lẳng lặng đút vộibài tập làm văn vào hộc bàn chỗ con Mai ngồi. Con Mai đọc xong, cũng lặng lẽ lénbỏ lại hộc bàn chỗ thằng Dũng.Tuổi trăng gần đầy, thằng Dũng lại có vẻ suy tư nhiều hơn. Nó còn tập làm thơ,viết nhật ký. Không biết tự lúc nào, trong nhật ký của nó hay v ...