Danh mục

Dọc đường có mưa

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 175.23 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Đau. Biển trưa tràn ngập nắng. Đường chân trời kiêu hãnh giăng ngang tầm mắt, vài anh chị Caucasian nằm dài trên bãi cát phơi mình đỏ au. Nó ngồi xếp bằng dưới bóng râm, quyển sổ mang theo chi chít những nét vẽ nguệch ngoạc. Đôi ánh mắt hướng về phía nó:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dọc đường có mưa Dọc đường có mưa1. Đau.Biển trưa tràn ngập nắng. Đường chân trời kiêu hãnh giăng ngang tầm mắt, vài anhchị Caucasian nằm dài trên bãi cát phơi mình đỏ au. Nó ngồi xếp bằng dưới bóngrâm, quyển sổ mang theo chi chít những nét vẽ nguệch ngoạc. Đôi ánh mắt hướngvề phía nó: cảnh tượng một con nhỏ với jeans và áo phông và lưỡi trai và giấy tờvà bút viết và kính cận giữa bãi biển mùa hè đầy bikini và váy hoa và rộng vành vàván lướt sóng và kính râm … hẳn là lạc lõng và gây chú ý. Nó ngước lên, bắt gặpthoáng tò mò trong những đôi mắt xanh xám xa lạ đang vội quay đi, nhận ra mìnhchẳng thể viết được cái gì ra hồn trong cảnh trời đất người ngợm thế này. Thiênnhiên và con người cũng có những thoả thuận ngầm với nhau chứ: nắng vàng, cátvàng, gió lồng lộng, nước xanh mặn chát, hơi muối nồng nàn … mùa hè nóng ẩmđến mức thiên hạ phải ngâm mình xuống nước rồi lại đem phơi ra thế kia có phải làchỗ nuôi dưỡng những cảm xúc – những cảm xúc theo kiểu-của-nó – mỏng manh,thoang thoảng, dễ vỡ vụn … đâu. Nó cũng sắp quay về thành phố, trong hai tiếngnữa, biển sẽ chỉ còn là một sợi ký ức đan thêm vào mớ kỷ niệm rối bời trong lòngnó mà thôi. Trong tình cảnh đó, nó quyết định đứng dậy, rời khỏi cái bóng râmhiếm hoi mà nó đang thu người trốn vào, xách đôi dép lên, thả bộ dọc bờ cát.Mỗi bước nó đi là một cơn nhói buốt xuyên vào vết cắt dưới lòng bàn chân phải.Nước biển làm nó xót, và những hạt cát tưởng như dịu dàng bỗng trở nên cực kỳsắc nhọn. Sóng đánh ướt sũng gấu quần jeans khiến bước chân của nó thêm nặngnề. Cát theo dòng nước mặn trôi sụt xuống dưới gót chân khiến nó cắn răng ấnlòng bàn chân xuống sâu hơn để trụ lại trên mép bờ biển thoai thoải dốc. Nó có thểgọi đó là đau, như bao người khác gọi đó là đau. Nhưng nếu đó là đau thì cái cảmgiác đang ứ nghẹn trong cổ họng nó gọi là gì? Nhớ nhung? Buồn bã? Khổ sở? Cólà gì đâu so với thứ đang bóp nghẹt trái tim nó lúc này đây?Trái tim và nỗi đauTrời vẫn xanh khiến mắt nhìn nhức nhối.Biển vẫn mênh mông cho lòng nó như trải ra vời vợi.Sóng, cát xiết vào vết cắt dưới chân buốt nhói.Nhưng đâu là chỗ đau?Nó nghiến răng cắn chặt môi dưới: đau thì cũng chỉ là đau.Nó biết có những thứ còn đáng sợ hơn nỗi đau … khi người ta không còn cảm giácgì nữa ……Mắt ráo hoảnh trầm ngâm.Môi nở nụ cười khô khóc.Tạm biệt! Này! Tạm biệt nhé, những cơn gió mặn oi nồng!2. Cơn khát.Chuyến xe trở về thành phố khởi hành lúc 13h30’. Trên xe toàn dân du lịch ngườinước ngoài, mình nó, anh lơ xe và ông tài xế là người Việt. Nó ngồi hàng ghế cuối,bên cạnh là một đôi người Hàn, trước mặt là một đôi nói tiếng Đức, xéo xéo bêntay trái là một đôi nữa dùng thứ ngôn ngữ quen thuộc mà tuần ba buổi nó lóc cócđạp xe đi học: tiếng Anh. Cũng chẳng khó để nhận ra ngoài việc là hành kháchViệt duy nhất, nó còn là kẻ duy nhất đi một mình. Cái ba lô to đùng bỗng như nặngthêm, trĩu xuống trên tay khi nó trông thấy hai anh chị Hàn Quốc chia nhau xáchmỗi người một bên quai vali chất lên xe. Phố biển qua kính xe vẫn nắng đến cháylòng, gió vẫn lộng, sóng vẫn cứ đuổi nhau ào vào bãi cát, và cái gì đó nghèn nghẹntrong nó vẫn cứ đau nhói lên từng cơn. Bàn chân phải với vết cắt rướm máu nằmyên trong đôi giày vải, không còn buốt nữa … thực ra, cả hai chân nó đã tê dầndưới sức nặng của cái ba lô nó để trên đùi. Nó không để ý thấy điều đó, bởi lẽ giờđây nó chỉ còn chú ý đến những cử chỉ yêu thương của mấy đôi tình nhân ngồi trênxe – mà, mỗi cái nắm tay của họ là một mũi dao vô hình khứa vào vết-thương-chưa-xác-định-vị-trí trong lòng nó. Cô gái người Đức dựa đầu vào vai người yêungủ say sưa trong khi cô gái nói tiếng Anh rì rầm với anh bạn điều gì đó có trongcuốn Lonely Planet về Việt Nam của cô. Nó nghiêng đầu, dứt mắt ra khỏi hết thảybọn họ. Xe đi ngang qua những vườn thanh long: quả căng bóng màu đỏ hồng xếpthành từng núi trong các vựa bán buôn. Nó thấy người ta phóng bạt mạng dưới tầmmắt nó, trong cái nắng chói chang đau đầu vỡ óc. Bất giác, nó tưởng tượng rachính nó đang ngồi sau xe một-ai-đấy, và người cầm tay lái sẽ chỉ cho xe đi thậtchậm, bởi vì cả anh và nó đều không muốn về đến thành phố trước hoàng hôn.Đơn giản thế thôi. Nó chỉ nghĩ đến đó thôi là đã thấy lòng nhẹ nhõm. Nếu khôngthể có anh cùng ngồi đây, bên cạnh nó, nắm lấy tay nó, đưa vai cho nó dựa vào …thì nó cũng sẽ rất hạnh phúc được rời khỏi bầu không khí mát lạnh, tiếng nhạc êmdịu, hương hoa nhài thoang thoảng trên xe để ra ngoài nắng kia, đề cùng anh, làmhai đứa hâm đơ chạy chầm chậm dưới nắng gắt… chỉ vì không muốn xa nhautrước hoàng hôn.Ngớ ngẩn! Sau khi ngăn lại dòng suy nghĩ miên man đang chực thổi một nụ cườivu vơ lên môi, nó giật mình nhận ra hiện tại: cô độc, khô khốc với cơn đau cứ nhóitừng cơn từ trong sâu thẳm. Thả một ánh mắt man mác buồn lên cánh vật ngoài kiađang lùi dần vào phía sau, nó tự hỏi anh và nó rồi sẽ đi về đâu. Một năm trời xacách sau bốn tháng yêu nhau, và thêm nhiều năm nữa để được ở bên nhau mã ...

Tài liệu được xem nhiều: