Thông tin tài liệu:
Gã đã chọn được một gốc cây đúng như ý muốn. Một gốc cây sấu nhiều năm tuổi, hễ có gió lại trút xuống từng cơn mưa lá. Một cây sấu mọc bên chiếc cột điện có từ thời Pháp trên phố P, chiếc cột điện rỉ hoét bỏ thì tiếc mà chuyển đi thì chưa có ai chịu chuyển. Trời đã tối hẳn và lạnh căm căm. Đường phố chợt vắng đi trông thấy, thoảng lắm mới có vài ba chiếc xe máy phóng vèo qua. Đó là một gốc cây với ba thân rễ to choãi ra tạo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Độc thân Độc thân TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRỌNG VĂNGã đã chọn được một gốc cây đúng như ý muốn.Một gốc cây sấu nhiều năm tuổi, hễ có gió lại trút xuống từng cơn mưa lá. Một cây sấumọc bên chiếc cột điện có từ thời Pháp trên phố P, chiếc cột điện rỉ hoét bỏ thì tiếc màchuyển đi thì chưa có ai chịu chuyển. Trời đã tối hẳn và lạnh căm căm. Đường phố chợtvắng đi trông thấy, thoảng lắm mới có vài ba chiếc xe máy phóng vèo qua. Đó là một gốccây với ba thân rễ to choãi ra tạo thành một cái hốc khá vừa vặn cho một người nửa nằmnửa ngồi kín đáo. Đặt gói hành lý xuống sau khi đã dùng chân gạt gạt đám lá rụng vunvào cái hốc. Gã thong thả rút ra một tấm chăn đơn cũ sờn. Mình sẽ ngồi ở đây và sẽ chếtở đây. Kéo tấm chăn lên phủ vừa đủ ngang ngực gã thầm nhủ như vậy và nghĩ Sao đờimình chán bỏ mẹ?. Bên gốc cây già nua là cái đống lụp xụp như một nấm đất, gã bắt đầucông việc của gã.Gã quyết định bỏ nhà ra đi sau bao đêm ngày mỏi mệt như gã thường hay phàn nàn thế.Khi nghe gã bầy tỏ quyết tâm của mình, vợ gã ngước cặp mắt hờ hững kiểu khôngchấp vì đã quen với những lần như vậy để mắng gã. Rõ đồ dở hơi. Đang đâu lại lêncơn. Nhưng thì gã cũng bỏ nhà ra đi thật. Gã đã quá ngán căn nhà của mình. Căn nhàcủa gã với bà vợ trắng phốp pháp cùng năm đứa con gái tuổi hơn hớn làm gã phát ngấy.Căn nhà ấy gã được mẹ gã, một người đàn bà góa, dựng cho cách đây mười bảy năm.Mười bảy năm trước khi gã mặt đỏ bừng và lúng búng thưa với mẹ gã là gã sắp có con.Mẹ gã hoảng quá nhưng cũng tin ngay lời gã khi nhìn thấy cái bụng không che giấu đượccủa cô con dâu tương lai. Một đám cưới vội vã. Quê gã thời đó cưới xin rất tùng tiệm.Nghĩa là không làm gì cho lắm. Nghĩa là chỉ có vài mâm cơm có thịt có chút rượu để đôibên công nhận là đủ. Sau đó vợ chồng gã có được căn nhà riêng như bao cặp vợ chồngmới cưới ở quê gã. Quê gã, con trai lấy vợ con gái lấy chồng đều phải ra ở riêng. Chuyệnđất đai ở quê thiếu gì, vả lại như thế mới ra một cái gia đình. Người quê gã sớm rèn rũathói quen tự lập.Quê gã có một con sông nhỏ chảy bọc lấy bìa làng. Hồi chưa lấy vợ, gã còn trẻ con lắm.Gã cùng lũ bạn cứ hở ra là tót xuống sông. Bọn gã lội quanh quanh bờ khua tay đập nướcầm ĩ. Đập nước chán thì bầy trò thi xem đứa nào lặn một hơi tới được bên kia bờ. Khôngcó thằng nào lặn được tới bờ bên kia chỉ có gã là làm được. Gã vốn ranh ma nên sớmkhôn vặt để lừa lũ bạn. Gã cũng ngụp xuống cùng lũ bạn sau tiếng hô hai, ba!. Ngụpxuống rồi gã vọt ngoi lên bơi hối hả vượt qua chừng nửa khúc sông. Chừng đó gã lạingụp xuống và thích thú húc đầu vào bờ làm như mình còn thừa hơi để lặn tiếp nếu nhưcon sông không bé đến thế. Lần nào gã cũng thắng và bọn bạn chỉ biết phục lác cả mắt.Quê gã còn có một khu vườn hoang nằm cạnh sông gọi là vườn cô Tèo. Thực ra khuvườn ấy vẫn có một bà già mắt luôn cặp kèm hàng ngày qua lại quét lá. Gia chủ của khuvườn đã di cư vào Nam từ hồi một chín năm tư. Hồi đó gã chưa được mẹ gã đẻ ra nên gãcũng chẳng cần phải biết về người chủ. Gã chỉ biết khu vườn là thiên đường đối với gãvà lũ bạn. Vườn hoang mà cây ăn quả nhiều vô ối. Mùa nào quả nấy nhưng gã vẫn thíchăn những trái ổi ương ương chấm với muối. Gã nói với lũ bạn ăn ổi chấm muối rồi làmvài ngụm nước sông thế là huề. Cái lý thuyết ấy xem ra nghe được vì sau đó chẳng cóthằng nào phải ôm bụng nhăn nhó vì không ỉa được hay bị Tào Tháo đuổi. Bọn gã lẻnvào khu vườn từ mép sông nên dễ dàng qua mắt bà cụ quét lá để trèo lên cây hái trộmquả. Gã được nghe dân làng kể: Người ở trong ngôi nhà Tây giữa khu vườn này là một côgái rất đẹp và còn trẻ. Cô là vợ thứ tư của ông chủ ty rượu Phong ten trên Hà Nội. Ôngchủ tậu cho cô vợ bé trẻ tuổi của mình khu vườn để làm nơi ông chủ thỉnh thoảng lẻn bàvợ cả cùng mấy bà vợ bé khác ở Hà Nội về hú hí. Bà vợ cả dần dà cũng biết chuyện, bàđến trình đồn Tây (hồi đó quê gã còn bị Tây chiếm). Đồn Tây cử hai anh lính da đenkhông mang súng theo bà cả vào khu vườn. Hôm ấy chỉ có mình cô gái trẻ ở nhà. Hai anhlính da đen được bà cả đồng ý ngầm đã thi nhau hãm hiếp cô gái. Bà cả đã sửa cho cô gáitội tranh chồng. Cô gái ấy người làng gã thời đó quen gọi tên là cái Tèo. Đó là tên ởlàng của cô, còn ông chủ ty rượu bắt người ăn kẻ ở trong nhà gọi cô là Bà Thục. BàThục là cô vợ bốn của ông chủ ty rượu Phong ten.Chín tháng sau, cô Tèo tức bà Thục đẻ ra một đứa con gái lai đen chẳng rõ là của anh nàotrong hai anh lính da đen hãm hiếp cô hôm ấy. Ông chủ ty rượu Phong ten hay tin về thuêngười đem chôn sống đứa bé trong khu vườn. Còn cô gái, ông chủ không nỡ hành hạ bởicô cũng chẳng có tội. Cô Tèo đã đẹp sau khi đẻ con lại càng đẹp hơn. Mấy năm sau miềnBắc được giải phóng. Đang sẵn chuyện chán phè bà vợ cả đã già lại hay lắm điều cùnghai cô vợ hai vợ ba chuyên lấy trộm tiền trong két lại, cộng với lo ngại chính quyền mớihỏi cái tội giao thương với người Pháp. Ông chủ ty rượu Phong ten bỏ mặc bà cả, bà hai,bà ba lôi ...