Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con. Cha tôi bán hàng
thịt, còn mẹ tôi là một người nội trợ bình thường.Tôi sinh ra torng tầng
lớp thất kém của xã hội, giữa những người nói năng thô lỗ và cộc cằn,
nơi mà hàng ngày mọi người cứ luôn miệng chửi thề và nói những từ khó
nghe. Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khó khăn của
mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một
đứa trong chúng tôi.
Chúng tôi luôn phải ăn những mẩu xương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đọc Và Suy Ngẫm Cuốn Sách - Dám Thất Bại - phần 1
Đọc Và Suy Ngẫm Cuốn Sách - Dám Thất Bại - phần 1
DÁM THẤT BẠI
Billi P.S. LIM
So với những người thất bại, những người thành công thật sự đã thất
bại nhiều lần hơn, chỉ đơn giản là vì họ đã cố gắng nhiều lần hơn!
Chương I
THỜI THƠ ẤU
Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con. Cha tôi bán hàng
thịt, còn mẹ tôi là một người nội trợ bình thường.Tôi sinh ra torng tầng
lớp thất kém của xã hội, giữa những người nói năng thô lỗ và cộc cằn,
nơi mà hàng ngày mọi người cứ luôn miệng chửi thề và nói những từ khó
nghe. Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khó khăn của
mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một
đứa trong chúng tôi.
Chúng tôi luôn phải ăn những mẩu xương và thịt heo thừa mà cha tối bán
không hết trong ngày. Không biết có phải vì đó là cách buôn bán của ông
hay vì chúng tôi chỉ là những kẻ ăn bám mà ông đối xử bất công với chúng
tôi khi ông dành toàn phần thịt ngon nhất cho khách hàng và để cho chúng
tôi toàn những mẩu xương vụn không ai thèm mua.
Cha tôi lớn lên với ý nghĩ rằng cách dạy con tốt nhất trong mọi trường
hợp là phải thật nghiêm khắc và cứng rắn. Một lần, ông kể với chúng
tôi rằng suốt thời thơ ấu của mình, không ngày nào ông không bị mẹ nuôi
cốc vào đầu (Cha tôi vốn là con nuôi); vì vậy cho đến tận bây giờ, ông
vẫn tin rằng ông khấm khá hơn, thông minh hơn các anh em nuôi và cả
các anh chị em ruột của mình là nhờ những cái cốc đầu ấy.
Tôi còn nhớ một lần nọ, cha đánh chị cả tôi mạnh tay đến nỗi chị không
thể chịu đựng được nữa nên phải báo cảnh sát. Chắc hẳn các bạn cũng
đoán ra được tình huống lúc đó rồi tệ đến mức nào vì chúng tôi sợ cha
đến nỗi không dám nói với bất cứ ai về việc cha đánh đập mình, nói gì
đến việc báo cảnh sát.
Một lần khác mà tôi còn nhớ là lúc tôi bị đánh và bị đốt áo sơ mi vì không
chuẩn bị sẵn sàng đi học khi xe đến đón dù hôm đó xe đến sớm hơn
thường lệ.
Ngược lại, mẹ tôi là người phụ nữ dịu dàng và giản dị nhất mà ai cũng
phải mơ ước. Dù bị ông bà và cha tôi đánh đập và la mắng, mẹ vẫn cứ
nhẫn nhục và phục tùng họ. Lần nọ, mẹ kể với tôi rằng cha tôi chỉ ‘âu
yếm bà trong ba ngày đầu tiên sau lễ cưới. Tôi không hình dung nổi làm
thế nào 14 anh em ra đời được.
Còn một việc nữa, đó là trừ nhà ra, nơi duy nấht tôi có thể đến là trường
học. Vì thế, tôi luôn mong được đến trường, tuy nhiên đó cũng là nơi tôi
vừa yêu vừa ghét. Đó là vì suốt thời gian đi học tiểu học, tôi gặp phải một
ông thầy thích nhéo hơn là dạy học. Mỗi khi chúng tôi không trả lời được
câu hỏi, ông bắt chúng tôi đứng lên ghế, rồi đi tới cạnh bên, thọc tay vào
trong quần short của chúng tôi và ... nhéo.
Nhà thì giống như ngọn lửa, còn trường học thì giống cái chảo nóng.
Một thứ nữa cũng là một phần của tuổi thơ chúng tôi, đó là kết phe.
Mỗi ngày sau khi tan học, tôi chẳng còn muốn về nhà, mà lại la cà đó đây
với lũ bạn, đùa giỡn và đánh bạc... Thậm chí, chúng tôi thành lập một đội
bóng rổ mang tên FORTISS; về sau, chúng tôi đã lấy tên này đặt tên cho
công ty của mình. Đó là toàn cảnh những ngày thơ ấu của tôi.
Tôi sinh ra giữa hai thái cực. Phải nói rằng tuổi thơ của tất cả anh chị em
tôi bị ảnh hưởng và tôi không dám đoán chắc đềiu này không để lại dấu
vết gì trong cuộc đời chúng tôi sau này.
Nhiều người trong chúng ta cũng gặp phải điều tương tự trong cuộc
sống. Cuộc sống có thể đã quá tệ bạc với ta. Thậm chí ta có thể nói nó
quá bất công và tự hỏi mình tại sao lại thế. Trong cuộc tìm kiếm câu trả
lời cho điều này, một số người bị rối loạn về mặt tinh thần và tâm lý, và
nhiều người vẫn còn hết sức sợ hãi. Một số khác bị ảnh hưởng nặng nề
đến nỗi họ bị nhấn chìm và mãi mãi không bao giờ đứng lên được nữa.
ChươngII
NHỮNG NGÀY Ở TRƯỜNG HỌC
Trong chương đầu tiên, tôi đã giới thiệu quãng đời lúc anh chị em chúng
tôi còn phải dựa dẫm vào cho mẹ và những gì chúng tôi đã trải qua trong
thời gian đó.
Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat,
Johor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là trọng đại vì năm đó, tôi là năm
sinh lớp 5 đầu tiên bị thầy giáo tát trược mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi.
Suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ quên việc này. Có lẽ bạn
không tin, nhưng cái tát ấy là bài học lớn nhất trong thời thanh niên của tôi
và hóa ra lại là phúc lành cho tôi. Chính nó buộc tôi phải học cách nói
chuyện trước công chúng, chuyện này rất dài nên tôi xin phép không kể ra
đây.
Cuối năm đó, tôi trải qua kỳ thi ở lớp 5. Một lần nữ ...