Chỉ bên anh, cô mới hiền lành và nhẹ nhàng như mây trời vậy. Vâng, chỉ bên anh mà thôi. Tuổi thơ hoang dại- Nó là của tao, tao nhìn thấy nó trước! - Tiếng la lớn vang lên.- Không, là của tao!Tiếng tranh giành la hét vang cả một góc phố. Thu hút ánh mắt của nhiều người đi đường. Anh đứng trên ban công liếc mắt ra nhìn. Thấy bọn nhóc trong khu đang giành nhau một chú chó con nhỏ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đợi em đến cuối cuộc đờiĐợi em đến cuối cuộc đờiChỉ bên anh, cô mới hiền lành và nhẹ nhàng như mây trời vậy. Vâng, chỉ bênanh mà thôi.Tuổi thơ hoang dại- Nó là của tao, tao nhìn thấy nó trước! - Tiếng la lớn vang lên.- Không, là của tao!Tiếng tranh giành la hét vang cả một góc phố. Thu hút ánh mắt của nhiều người điđường. Anh đứng trên ban công liếc mắt ra nhìn. Thấy bọn nhóc trong khu đanggiành nhau một chú chó con nhỏ. Nhìn bộ dạng chắc là đi lạc đây. Tiếng la lớn đócũng chẳng phải ai xa lạ, là cô bé Narita sát bên cạnh nhà. Mới có 6 tuổi đầu mà lahét cũng dữ dằn quá, anh nhìn và phì cười.Cuộc tranh giành mỗi lúc một gay cấn và điều kết thúc cuộc cãi lộn đó là tiếngkhóc nức nở của thằng nhóc trong cuộc. Một cái tát trời giáng từ bàn tay nhỏ nhắncủa Narita in vào vào má của thằng nhóc cùng tuổi. Người lớn buộc phải vào giảivây, la mắng bọn nhóc. Narita bị bố lôi về nhà, còn mẹ của thằng nhóc thì cấm tiệtthằng nhóc không được chơi với cô bé nữa.Narita lầm lũi đi theo bố, trên tay ôm chú chó nhỏ nâng niu, vuốt ve bộ lông lemluốc của nó, miệng cô bé thoáng một nụ cười. Từ bé đến lớn, những thứ Naritamuốn thì chưa bao giờ cô không có. Không phải bằng sức mạnh hay giúp đỡ củangười khác, mà là bằng chính cô. Cô có thể xông vào đánh nhau với lũ trẻ trongxóm chỉ để dành thứ đồ mà cô thích. Anh cũng không hiểu sức mạnh đâu trongmột cô bé con như vậy, có thể là vì lòng ham muốn quá mạnh mẽ chăng?Narita lớn lên với sự nuôi nấng của bố, mẹ cô sau khi sinh cô ra đã đi theo một gãtrai khác. Cô sống trong sự ghẻ lạnh của người bố, tuy ông cho Narita ăn học đầyđủ nhưng trong đôi mắt ông khi nhìn cô bé vẫn ánh lên vẻ thù hằn, trách móc, đauđớn. Vì Narita rất giống mẹ. Bà rất đẹp… Từ năm 6 tuổi Narita đã trở thành thủlĩnh trong khu, với sự dữ dằn, nóng tính và bất chấp. Bọn nhóc bằng tuổi luôn phảinể cô. Narita học rất giỏi, chỉ có cái ngang tàng và bướng bỉnh. Narita luôn đượcchọn làm lớp trưởng vì cái uy, tuy việc Nari phạm lỗi cũng không phải là ít. Ngàynào anh cũng thấy cô chơi cùng lũ con trai, đôi khi lại thấy cô đánh nhau với mấythằng nhóc. Rồi sau đó lại bị lôi về. Cái chuyện này tiếp diễn, kéo dài mênh mangsuốt tuổi thơ. Tuy Nari ta rất bướng bỉnh nhưng được một điều là cô rất nghe lờianh. Những lần bị bố mắng hay đánh đập, cô lại trốn sang nhà anh. Mẹ anh – bà rấtthương cô bé, có khi Nari ở nhà anh ăn ngủ vài ngày, những lúc đó cô luôn quấnquít lấy anh, bắt anh dạy cho cái này cái kia, cô đáng yêu như một con thỏ con vậy.Theo năm tháng mọi thứ đều lớn lên, Nari đã vào cấp hai, mái tóc hung đỏ bẩmsinh của cô lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết, làn da trắng ngần, khuôn mặt xinhxắn, duy chỉ có đôi mắt lạnh lùng và buồn man mác như bầu trời mùa thu. Rấtnhiều nam sinh trong trường để ý đến Nari nhưng họ thường không dám đến gần vìbề ngoài cô lạnh lùng và sắt đá hơn bất kì cô nàng nào. Chỉ có anh mới hiểu điều gìđã làm nên cô của ngày hôm nay. Anh không nói gì, chỉ im lặng ở bên cạnh cô.Vào mùa thu hoa rẻ quạt nở vàng rực khắp bầu trời, Nari sinh vào mùa thu vì thếcô yêu hoa rẻ quạt hơn cả. Anh và Nari vẫn thường chạy chơi trên những ngọn đồiđầy hoa rẻ quạt, nằm trên những thảm lá mà ca hát ngêu ngao, nói vu vơ chuyệntrên trời dưới đất. Chú chó nhỏ ngày xưa Nari mang về cũng đã lớn, cô đặt cho nócái tên rất ngộ là Toto. Toto chạy vòng quanh giẫm lên muôn ngàn cánh hoa rơi,những tiếng loạt soạt vang lên trong những ngày mùa thu nghe dịu ngọt vô chừng.Chỉ bên anh, cô mới hiền lành và nhẹ nhàng như mây trời vậy. Vâng, chỉ bên anhmà thôi.Ngậm ngùi yêu thương“Mùa rẻ quạt cũng quaSắc vàng thôi da diếtCòn tôi đứng đó với sắc vàng hóa thành máu trong tim...”Hôm sinh nhật Nari, anh hẹn cô trên ngọn đồi đầy những cây rẻ quạt. Những nhánhrẻ quạt vàng rực, những chiếc lá lộng lẫy khẽ theo làn gió buông mình tung bay,lung linh cả khoảng trời. Như những đôi cánh thiên thần vàng rực đang dạo baytrên không trung. Cô rất yêu hoa rẻ quạt, yêu màu vàng như ánh nắng mai đó mộtcách da diết. Anh cũng yêu hoa rẻ quạt nhưng đôi khi tôi thoáng thấy nó mang sắcvàng đau thương, màu vàng của những lặng câm, của chia xa.Đã nhiều lần anh muốn nói rõ lòng mình nhưng anh sợ mất đi tình ban đẹp đẽ giữaanh và cô. Narita hồn nhiên, lãng mạn nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Conngười cô tồn tại những mâu thuẫn chồng chất. Như kiểu vừa dịu dàng lại vừabướng bỉnh, vừa tốt bụng vừa nguy hiểm, vừa hồn nhiên vừa đa cảm sâu sắc, vừangang ngược vừa thật thà. Như cái kiểu trắng cũng không ra trắng, đen cũng khôngphải, mà màu xám lại càng không. Cô khó đoán và không thể xác định được.Trong suy nghĩ của anh, thì đã ngang ngược, bướng bỉnh, mạnh mẽ, thủ đoạn rồithì không thể mà có tốt bụng, thật thà, hiền lành được nữa. Nhưng cô ở đó - ngaytrước mặt anh, đã dẫn chứng hùng hồn nhất cho những cái mà anh nghĩ là khôngthể. Bên cô từ bé đến giờ anh đôi lúc nghi ngờ ...