Đã sắp qua giêng mà vẫn còn rất lạnh. Nhưng thấm tháp gì so với chạp vừa qua. Lạnh và ẩm ướt. Nhà vườn trông chờ có mỗi một mùa tết mà thời tiết khắc nghiệt quá nên đành thất bát. Ngay như mươi cây mai nhà anh, đã lặt lá đúng lúc và chăm chút hết mức mà vẫn trơ lì ra đấy thôi! Nắng trốn biệt suốt tháng cuối năm nên mai toàn nụ. Vô vàn những nụ ấy báo hiệu qua tết sẽ nở hoa nếu như có nắng. Và nắng thật! Nắng, cho mai bung mình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đợi những sớm mai Đợi những sớm maiĐã sắp qua giêng mà vẫn còn rất lạnh. Nhưng thấm tháp gì so với chạp vừa qua.Lạnh và ẩm ướt. Nhà vườn trông chờ có mỗi một mùa tết mà thời tiết khắc nghiệtquá nên đành thất bát.Ngay như mươi cây mai nhà anh, đã lặt lá đúng lúc và chăm chút hết mức mà vẫntrơ lì ra đấy thôi! Nắng trốn biệt suốt tháng cuối năm nên mai toàn nụ. Vô vànnhững nụ ấy báo hiệu qua tết sẽ nở hoa nếu như có nắng.Và nắng thật! Nắng, cho mai bung mình nở hoa và cả khu vườn sáng lòa. Hoàngmai vàng đượm, thanh mai hơi ngã sắc xanh rồi bạch mai trắng ngần. Nghĩ mai đẹpthế mà không còn thời gian để được thư thả ngắm nhìn, thật tức! Có xuýt xoa tiếcrẻ, có lần khân mấy rồi cũng phải ngắt hoa bỏ đi. Bởi đã đến hạn định và không thểchậm trễ thêm nữa.Mai trồng trong chậu ít dưỡng chất không thể bỏ mặc như mai trồng đất được. Vớimai đất, mình có thể để mặc. Mai ra hoa rồi mai kết trái. Những trái mai hết xanhtới sậm rồi đen. Chẳng sợ trái có thể làm hại cây. Bởi mai dư sự khỏe khoắn đểmạnh mẽ sống và ung dung ra hoa. Nhưng mai chậu không chịu ngắt hoa khônglàm sạch không chăm chút trở lại sẽ chỉ giúp cây dồn sức để kết trái mà thôi!Anh đã biết đến điều này, một năm, bị ốm nặng vào khoảng sau tết. Mà gia tài maicủa anh ngày đó có đến vài chục chậu chứ nào ít ỏi gì. Hơn tháng điều trị ở bệnhviện, trở về nhìn vườn nhà hoang phế, anh vẫn chưa điếng người bằng ngần ấychậu mai lủng lỉu những trái là trái.Thế nên ngắt hoa không được để trễ quá! Và việc này rất quen với anh hằng baonăm ròng rã mà lần này lại thoắt chựng lòng chùng tay, đến lạ! Tiếc xót quá!Không có hoa để ngắm lại có hoa để ngắt, là sao! Đêm cuối ngồi một mình với maibên những chung rượu đầy vơi. Cả trăng nữa. Thấm buồn. Nhưng vẫn kiên địnhvới lòng: ngay sáng mai sẽ bắt tay vào việc. Rất khuya anh mới vào nhà tắm nướcnóng và uống ly trà gừng. Đã định lên giường, nghĩ sao đó, anh gọi điện cho ôngbạn ở Bến Tre. Gã này có vườn cây cảnh ở Chợ Lách. Nghe anh tiếc rẻ hoa, ôngbạn bật cười khùng khục. Cười đã mới cất cái giọng nhừa nhựa hơi rượu:- Mà sao mọi năm cha cũng ngắt bỏ không tiếc, giờ tiếc?- Tự vì tết, tôi có hoa chơi rồi. Có bỏ cũng bình thường. Phải chạp vừa rồi chomình chút nắng. Hồi cần không có...- Giờ sao không cần, cha nội?- Thấy tội cho mai nên mới chùng chình.Úp mở, chọc ghẹo anh chán chê rồi gã mới chịu mách kế anh làm rượu mai. Cuộcđiện kéo dài cả tiếng mà anh vẫn còn muốn níu thêm. Níu thêm với một thứ rượumới nghe lần đầu đã chếnh choáng. Câu chuyện kết thúc đã lâu mà anh vẫn chưaqua hết cơn say. Đó, lần đầu anh biết tới cái thứ rượu này và tin ngay là nó sẽ rấtngon, rất độc đáo. Rượu hoa cúc, rượu hoa quỳnh anh đã thưởng thức được dămbảy lần. Chứ còn rượu mai? Quả thật, chưa từng...Thôi thì cũng nhờ mai nở muộn. Ái chà! Ngần ấy chậu mai và quá chừng chừng làhoa, được ngâm với khoảng dăm lít Bàu Đá, đựng trong cái hũ sành đậy kín bằngnút lá chuối khô, đúng bách nhật mới mở. Và từ tốn rót cho mình chung đầu tiên,từ tốn đưa lên mũi, ngửi rất sâu rồi từ tốn đặt lên môi, khẽ khàng nhấp. Ái chà!Chung đầu tiên của thứ rượu mình được biết đến, lần thứ nhất trong đời. Hỏi, còncó hạnh phúc nào sánh bằng cơ chứ!***Suốt đêm anh không ngủ được. Vì xúc động, vì thích thú và vì hồi hộp. Chưa đếnbốn giờ, anh đã trở dậy trong nỗi phấn chấn lạ kỳ. Và thay vì phải tập thể dục phảilo tưới cây như thường lệ, anh vào nhà lấy ra cho mình một bầu rượu nhỏ và mộtcái chung con, ngồi bệt trên thềm nhà, nhâm nhi... Uống rượu vào khoảng này làcái thú của bố anh ngày trước. Bố anh bảo phải uống vào những sớm mai khi bụngđang còn trống rỗng. Cụ bảo uống thế là trân quý rượu thấu hiểu rượu. Còn nạp cảbát cả đĩa đồ ăn tú hụ vào người rồi mới nhấc đến chung rượu để uống, thì uốngđấy chẳng khác gì làm tổn thương rượu, xúc phạm rượu.Cả hai thằng con anh đều ảnh hưởng gen của bố và ông nội. Chúng nó nạp đượcchất cay rất tốt. Nhưng anh không chịu được cái lối uống ào ào của thằng đầu.Những lúc mẹ vắng nhà, thằng này về thăm bố luôn và chẳng mấy khi quên đemtheo thùng bia và vô số mồi nhắm. Bảo: “Để uống với bố”.Anh chỉ vài lon đã đầy bụng, khó chịu trong khi nó tì tì làm một lèo hết nửa thùngnhư không. Uống nhiều và ăn cũng lắm! Anh thì chịu. Cũng là cái nết uống của bốanh. Cụ chỉ mươi hột lạc rang đã vừa vặn một cuộc rượu. Thằng con đầu anh phảnđối bố chuyện này dữ lắm. Nói bố nhắm thế có mà tổn thọ. Đã dễ say mà còn rấthại sức khỏe. Đây! Bố xem con này. Càng uống càng sung càng mập mạnh, chứ cóđâu như bố càng uống càng choắt cheo.Lại nói thêm, về cái thân hình anh mỗi lúc mỗi mòn vẹt đi ấy mà. Đấy là điều anhcũng không sao hiểu được. Hè nào con gái anh và cháu ngoại cũng về nhà chơi vàsuốt thời gian chúng nó ở nhà, anh đến khổ vì việc theo con đi khám bệnh và làmcác thứ xét nghiệm. Rồi anh cũng nghe lời vợ uống thuốc tăng lực, bổ dưỡngthường xuyên. Thế mà người ngợm chẳng làm sao phổng phao cho nổi. Anh điềmnhiên nhận ra điều ...