Thông tin tài liệu:
Tiết 5 trôi qua một cách nặng nề,tôi lê bước chân cố lết về phòng trọ trong cơn đói.Trưa nay,đến bữa cơm sinh viên đạm bạc quen thuộc với tô canh lõng bõng rau cũng đã trở thành giấc mơ suốt một tuần nay rồi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đời sinh viênĐời sinh viênTiết 5 trôi qua một cách nặng nề,tôi lê bước chân cố lết về phòng trọ trong cơnđói.Trưa nay,đến bữa cơm sinh viên đạm bạc quen thuộc với tô canh lõng bõng raucũng đã trở thành giấc mơ suốt một tuần nay rồi.Buổi học nào lên giảng đường cũng vác cái bụng đói,nhưng hai con mắt tôi vẫnánh lên niềm tin bất diệt:mẹ sắp chuyển tiền vào.Đã mấy ngày nay cố thủ trong phòng với mì gói sau khi đi ăn chực mấy chỗ bạn bèđều đã nhờn mặt,chừng ấy không đủ sức để chiến đấu với đống sách vở dày cộp.Cảphòng 3 đứa tôi đều trở thành những người khốn khổ thật sự:tiền ăn,tiền nhà,tiềnđiện nước,chi tiêu…có thắp đèn lên tìm cũng chẳng vét được một đồng xu dínhtúi.Đến ngay cả em-người tôi yêu thương nhất tôi cũng không dám gặp vì lỡ emnói đi ăn sáng hay đi chơi thì khốn.Và tôi tạm thời phải lánh mặt em rồi cứ chờ đợi giây phút mẹ điện thoại báo đã gửitiền.Nhác thấy từ xa hai thằng bạn ăn mặc tươm tất,không còn cảnh nằm chỏng queo gõbát đũa như mấy ngày trước.Thằng nào thằng nấy mắt sáng rực:-Mẹ mi vừa gửi tiền vô đó,mới gọi tao hồi sáng,có thẻ đó chưa,đi rút lẹ đi,sướngmi nhất rồi đó.Cả 3 thằng chạy như bay tới chỗ rút thẻ,cầm 1 triệu trên tay,không riêng tôi mà cả3 thằng đều rơm rớm vì mừng rỡ:tiền ơi,chờ mi một tuần sao mi nỡ lánh mặt bọn talâu thế..Việc đầu tiên là giải quyết khâu đói,cả 3 ghé vào quán bà Hường kêu 3 dĩa cơm15000đ khá sang,cả 3 tấm tắc vừa ăn vừa khen ngon như hồi xưa chúa Trịnh xơimầm đá vậy.Cả tuần nay khi thì ăn chực,lúc vơ vét mì tôm,hôm nay mới được ănra tấm ra món,thế là đi đứt 45 ngàn.Giải quyết xong khâu đói,cả bọn kéo vào tiệm tạp hóa tuyển dụng một lô dầu gộiđầu,cả tuần nay chúng tôi chỉ gội bằng Mỹ hảo mà thôi.Tôi còn phòng xa một bịchOpera to tướng để lỡ khi”trái giớ trở trời” có thứ để gội.Từ của hàng tạp hóa,chúng tôi kéo về nhà trọ .Vừa bước vào sân,cậu bạn đồnghương chực sẵn nhanh nhảu chạy ra:-Mới rút tiền hả,cho tao vay 100000 chuộc cái xe đạp,mấy ngày đi bộ rã cẳng rồi.Như vậy là còn đúng 700 ngàn.Định chuồn ngã sau,cả 3 đã thấy bà chủ nhà đon đảđứng đó:Đóng tiền nhà con,rồi tiền nước,tiền điện nữa.Tai tôi như ù đi,mắt hoa lên không thấy gì nữa.Ở dãy trọ của tôi,mỗi lần ai vừa rúttiền là như có sự kiện trọng đại.Vậy là sắp hết 1 tuần,số tiền mẹ gửi cũng bay đi gần hết,đúng như câu nói:tiềnkhông tự dưng sinh ra và mất đi,nó chỉ chuyển từ túi người này sang túi ngườikhác.Còn đúng 100 ngàn chẵn,tôi dự định cuối tuần rủ em đi uống nước cho thỏa nỗinhớ hai tuần không gặp khi viện cớ bận ôn thi cuối kỳ,và em đã tin tôi.Tối thứ 7,công viên 29/3 đông người qua lại,nói cười vui vẻ,ngồi bên em trongquán cà phê,tôi uống cà phê sữa mà thấy họng đắng ngắt,em thì cứ vô tư khẽ háttheo giai điệu bài hát trong quán.Tôi cười mà thấy bùi ngùi,tivi đưa tin cơn bão số8 vừa đổ bộ vào Huế sáng nay.