Đôi khi tình yêu không bắt đầu từ những cái nắm tay, nhưng người ta vẫn có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời này. Bàn tay bé nhỏ của tôi vẫn nằm gọn trong bàn tay khuyết thiếu của anh. Anh đã nắm tay tôi và đi về phía nắng.Quen nhau qua Facebook, thường xuyên nói chuyện qua Yahoo rồi dần dần yêu nhau từ lúc nào không hay biết. Cũng gần một năm rồi mà vẫn chưa có nụ hôn đầu, chưa có một cái ôm, đến một cái nắm tay cũng chưa có nốt. Ở nơi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đôi tay có tám ngón rưỡi Đôi tay có tám ngón rưỡiĐôi khi tình yêu không bắt đầu từ những cái nắm tay, nhưng người ta vẫn có thể nắm taynhau đi hết cuộc đời này. Bàn tay bé nhỏ của tôi vẫn nằm gọn trong bàn tay khuyết thiếucủa anh. Anh đã nắm tay tôi và đi về phía nắng.Quen nhau qua Facebook, thường xuyên nói chuyện qua Yahoo rồi dần dần yêu nhau từlúc nào không hay biết. Cũng gần một năm rồi mà vẫn chưa có nụ hôn đầu, chưa có mộtcái ôm, đến một cái nắm tay cũng chưa có nốt. Ở nơi miền nam xa xôi ấy, anh vẫn cốgắng từng ngày để có thể ra Hà Nội thăm tôi khi đã có một công việc ổn định. Tôi đãmong chờ rất nhiều cái giây phút được gặp anh, được nắm đôi bàn tay anh, được anh vuốtve mái tóc dài và nâng niu đôi má bầu bĩnh, đôi má hình cái bánh bao mà anh yêu nhất.Có một lần cao hứng tôi nói với anh: Anh có biết chơi đàn guitar không? Em thích nhấttiếng đàn guitar đấy. Anh đã nói là không biết chơi. Hơi buồn một chút xíu, rồi lại nhưmọi khi, tôi bắt đầu đòi hỏi : Vậy anh học chơi guitar đi, nghe nói cũng không khó lắmđâu. Anh tập rồi chơi cho em nghe nha. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chắc anh đangsuy nghĩ nhưng tôi tin anh sẽ chiều tôi thôi, anh luôn tìm mọi cách để làm tôi vui, bởi anhyêu tôi và cũng thương tôi thiệt thòi khi không có người yêu bên cạnh. Nhưng rồi anh đápvới cái giọng buồn bã: Anh không thể. Lần đầu tiên anh từ chối tôi, tôi đã hết sức ngạcnhiên, nhưng tôi càng sửng sốt hơn khi anh nói: Anh không đủ ngón, đôi bàn tay anhchỉ có tám ngón rưỡi thôi. Vả lại quen với máy móc lâu rồi nên tay cũng chai cứng đi rồi.Xin lỗi cô bé nha. Từ khi anh nói ra cái sự thật đấy, tôi mới hiểu thêm về tuổi thơ củaanh, về cái sự tích bàn tay tám ngón rưỡi ấy.Anh sinh ra ở một tỉnh miền Tây Nam Bộ, ngày đó nhà anh nghèo lắm, bố mẹ bận rộnvới công việc mưu sinh nên không có nhiều thời gian chăm sóc cho anh. Ba tuổi, khôngcó người trông nom, anh cứ tha thẩn chơi một mình. Có mấy lần anh té nhào xuống cáimương nước gần nhà, may có người nhìn thấy. Nhưng cái lần ngã vào máy cưa ấy, haingón tay của anh, ngón đeo nhẫn và ngón út đã mãi mãi mất đi, mỗi ngón chỉ còn lại mộtđốt. Lúc đó mới có ba tuổi, chắc là anh đau nhiều lắm. Chat với anh mà nước mắt tôi rơiướt hết cả bàn phím điện thoại, cái màn hình cũng nhòe đi. Ba mẹ mải làm việc nênkhông có nhiều thời gian cho anh, bàn tay trái lại mang thương tích suốt đời. Suốt nhữngnăm tháng tuổi thơ, anh bị một số bạn học trêu chọc nên rất mặc cảm và sống khép mình.Cho đến khi gia đình chuyển lên Sài Gòn, cơ duyên cho anh gặp người con gái ấy, ngườicon gái đã mang ánh nắng đến cho anh, anh mới tìm thấy nụ cười và niềm vui thực sự.Nhưng số phận ác nghiệt đã cướp đi mối tình đầu của anh. Chị ấy đã không thể đi bênanh trong cuộc đời này nữa. Với anh, đó là cú sốc lớn, là mất mát lớn lao khiến cuộc sốngcủa anh sau đó còn u tối và nặng nề hơn cả lúc trước. Lục lọi kí ức của anh trong từngtrang viết, tôi thấy thương anh vô cùng, tôi ngưỡng mộ mối tình đầu trong sáng của anh.Không biết từ cảm thông, tôi đã dần có tình cảm với anh từ lúc nào. Nhưng chẳng bao giờtôi nghĩ anh sẽ yêu tôi. Vậy mà tình yêu cứ nảy nở và lớn dần theo ngày tháng, dù tôichưa gặp anh bao giờ, dù tôi chỉ được nhìn thấy anh webcam và nghe giọng anh qua điệnthoại. Anh nói anh thương tôi, người miền nam thường nói từ thương thay cho từ yêuthì phải, vì vậy mà lời yêu của anh tôi thấy dễ thương vô cùng.Với đôi bàn tay có tám ngón rưỡi, anh vẫn có thể làm được nhiều việc, anh vẽ đẹp, anhbiết chơi piano. Thế mà anh luôn từ chối tôi, chẳng chịu chơi đàn cho tôi nghe. Tôi xót xalòng khi anh nói hai đốt ngón tay của anh vẫn nhức nhối mỗi khi trời mưa gió, anh nóitay anh không được mềm dẻo vì anh theo học công nghệ thông tin lâu rồi, lâu lắm anhkhông đụng đến cây bút, cây đàn. Tôi tạm tin lời anh và thôi không đòi nghe anh đánhđàn nữa, dù tôi rất muốn. Nhưng khi anh nói thật lí do thì nỗi hờn ghen và giận dỗi trongtôi dâng trào, anh nói anh đã hứa với chị ấy là sẽ chỉ chơi đàn cho mình chị ấy nghe thôi(chị ấy dạy anh chơi đàn). Dù chỉ là quá khứ của anh, đã qua rồi mà sao tôi vẫn buồnnhiều thế. Anh cũng chẳng khéo ăn khéo nói, chẳng biết cách an ủi mỗi khi tôi giận dỗi.Câu nói lãng mạn nhất của anh có lẽ là câu Anh yêu em. Bù lại, anh không bao giờ nóivới tôi những câu mật ngọt, bay bướm – thứ mà tôi rất ghét. Anh yêu tôi theo cách củaanh, bình lặng, đơn giản và chân thành. Tôi đã rơi nước mắt khi xem cái video anh sharecho tôi trên Facebook, video có hình của tôi và nhạc nền là bài Canon in D, bản nhạc dochính tay anh chơi. Anh luôn như thế, âm thầm và lặng lẽ, anh luôn làm mọi thứ để tôivui. Đó có lẽ là bản nhạc đầu tiên, cũng là bản nhạc cuối cùng anh chơi cho tôi nghe. Dùnhư thế tôi cũng thấy hạnh phúc rồi, vì trong trái tim anh tôi đã là người anh yêu thươngthực sự chứ không phải là người đến sau, người thay thế (như tôi tưởng tượng ra). Anhkhông thể đưa tay nước mắt cho tôi khi tôi khóc, không t ...