Mẹ mất ngay lúc Mỹ Uyên vừa khám phá ra một điều vô cùng quantrọng, nên vừa mai táng cho mẹ xong Uyên đã phải lập tức trở lên Đơn Dương. Cô tìm theo đúng cái địa chỉ mà cha cô ghi phía sau tập nhật ký. Sở dĩ Uyên làm chuvện ấy ngay thay vì đọc hết tập nhật ký của cha là bởi ở dòng cuối cùng của nhật ký, ba Uyên đã dặn thật kỹ: “Con muốn biết nhật ký ba viết có trung thực hay không thì trước tiên con phải tìm tới nhà của người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đồi thiên thu P2Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Phần 2 M ẹ mất ngay lúc Mỹ Uyên vừa khám phá ra một điều vô cùng quantrọng, nên vừa mai táng cho mẹ xong Uyên đã phải lập tức trở lên Đơn Dương.Cô tìm theo đúng cái địa chỉ mà cha cô ghi phía sau tập nhật ký. Sở dĩ Uyên làm chuvện ấy ngay thay vì đọc hết tập nhật ký của cha là bởi ởdòng cuối cùng của nhật ký, ba Uyên đã dặn thật kỹ: “Con muốn biết nhật ký ba viết có trung thực hay không thì trước tiên conphải tìm tới nhà của người phụ nữ mà ba đã dành cả một đời để yêu. Có biết rõrồi thì con sẽ hiểu ba có phải là người chồng, người cha tệ bạc hay không!” Địa chỉ mà ông Minh ghi thật ra không xa ngôi nhà của gia đình Uyên làbao. Uyên tìm được khá dễ, nhưng khi hỏi thì một bà lão duy nhất sống trongnhà chỉ khóc chứ không trả lời câu hỏi của Uyên. Mãi sau đó, khi đã dùng hếtcách kể cả nước mắt, thì Uyên mới được bà già cho biết: - Đây đúng là nhà của con Thu. Nhưng từ khi nó mất đi thì không một aiđược phép bước vào. Kể cả tôi là bà của nó mà cũng chỉ được ngủ ở ngoài hiênnày suốt năm năm nay. Uyên ngạc nhiên: - Sao vậy bà? Cô ấy chết rồi mà? - Chính vì đã chết nên mới hiển linh! - Hồn ma? Bà cụ bước đi rất yếu, nhưng cũng ráng đứng lên mở cổng rào, mời Uyên: - Nhưng đó chuyện của ngày hôm qua. Bắt đầu từ sáng nay thì khác. Mớisáng sớm tôi đã ngạc nhiên bởi cánh cửa vốn đóng chặt ngót năm năm qua,bỗng dưng mở toang và tôi không còn nghe tiếng khóc tỉ tê trong đó nữa! Uyên còn chưa dám bước vào thì bà khuyến khích: - Trước đây thì tôi không dám, nhưng từ bây giờ có lẽ khác rồi, cháu cứbước vào đi, rồi muốn hỏi gì về con Thu tôi nói cho. Uyên bước hẳn vào trong. Cô nhìn lên bàn thờ thì thấy một khung ảnh vớichân dung giống hệt như tấm ảnh mà cô thấy ở nhà mình. Cô ngập ngừng hỏi:www.vuilen.com 17Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Thưa bà, con muốn biết cô Thu này có phải tên thật là Thiên Thu không? - Đó là tên thật của nó. Một cái tên mà ai nghe cũng quở là tên không nên đặtcho một cô gái còn son trẻ như thế. Nhưng nó lại thích. Có lẽ bởi mang cái tênnhư vậy nên đã thành định mệnh của nó. Và bởi vì nó có cái tên quá kêu, quákiêng kỵ với mọi người nên người ta đã bắt nó mang một cái tên khác hoàntoàn, một cái tên lạ lẫm, mà có lẽ vì thế mà nó đã trở thành... thiên thu! - Tên gì, thưa bà? - A Lìn! Lời bà vừa thốt ra đã làm cho Uyên kinh hãi: - A Lìn? Phải chăng đó là... người hầu của mẹ cháu? Bà cụ sửng sốt nhìn Uyên: - Vậy ra... cô là... là con của con người đó sao? Con người có cái tên đẹp, êmái như nhung mà có lòng dạ độc ác hơn rắn độc, hùm beo! - Kìa bà... Uyên định lên tiếng bênh vực mẹ mình, nhưng kịp dừng lại khi nhìn thấy nétmặt đanh lại của bà cụ. Rồi bất thình lình, bà cụ chỉ tay sang một bàn thờ khác phía vách bên kia,bảo Uyên: - Cô có nhìn thấy thằng đó không? Nó chết khi mới hai mươi tuổi, tức lớnhơn con Thiên Thu hai tuổi. Nó cũng chết bởi lòng dạ rắn độc của mẹ cô! - Kìa bà! Xin bà... Nhưng bà cụ chừng như không còn để ý đến lời nói của Uyên nữa, mà rơivào cơn xúc động khó kiềm chế được: - Con người ta đang độ tuổi lớn, tuổi yêu, vậy mà chỉ vì ghen tuông, ích kỷ,mẹ cô đã nhẫn tâm sát hại nó, đẩy chúng nó xuống địa ngục, âm phủ. Cái thứyêu tinh đó cuối cùng cũng phải đền tội, cũng phải... Bà càng nói càng xúc động và giọng càng thê thiết hơn, điều đó càng khiếncho Mỹ Uyên không còn chịu đựng nổi, cô gào lên: - Bà đừng nói nữa! Uyên lao ra cửa trong tình trạng hoảng loạn và cứ thế, cấm đầu chạy mộtmạch không định hướng. Nhưng phải chăng là ngẫu nhiên, khi cuối cùng Uyên lại dừng trên đỉnh đồiquen thuộc. Đến khi nhận ra, cô bàng hoàng kêu lên:www.vuilen.com 18Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Đồi Thiên Thu! Đột nhiên, Uyên lại lao tới như mũi tên về hướng vực thẳm, vừa cất tiếng gọithảng thốt: - Mẹ! Bởi lúc ấy ngay trước tầm mắt của Uyên là chiếc xe lăn của mẹ mình đangchới với sắp ngã xuống vực sâu! - Mẹ ơi! C ô Út tỉnh lại rồi! Tiếng reo mừng của Tư Sương cũng làm cho người mới vừa bừng tỉnh giậtmình. Cô ngơ ngác nhìn quanh và cất tiếng hỏi: - Mẹ tôi đâu? Tư Sương nắm tay Uyên gọi khẽ: - Tôi, Tư Sương nè! Lúc này Uyên mới nhận ra, nhưng cô vẫn hỏi: - Mẹ tôi có bị rơi xuống vực sâu kia không? - Cô Út, chính tôi đã kịp cứu cô lúc đó đang sắp lao xuống vực sâu trên đồi.Nếu tôi tới không kịp thì cô đâu còn mạng, chẳng khác gì chị Lìn. - Lìn! Chị vừa nói tới ai? - Cô Út đâu còn lạ gì chị ấy, người đã đẩy xe lăn cho bà chủ suốt mấy nămtrời. Người đã bị chết trên ...