Danh mục

Đồi thiên thu P5

Số trang: 25      Loại file: pdf      Dung lượng: 275.20 KB      Lượt xem: 21      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuối cùng, anh mở cửa xe bước xuống nhìn quanh. Trời lờ mờ, đủ choThiện nhìn thấy lối mòn dẫn vào ngôi nhà. Lưỡng lự một lúc, rồi anh bước chậm vào. Cửa mở như đang có người trong đó. Thiện chưa dám bước hẳn vào thì như có bàn tay ai đó đẩy nhẹ, khiến Thiện lọt hẳn vào bên trong và... - Ủa, sao lại... Bên ngoài nhìn vào không thấy đèn, nhưng khi vừa vào trong thì ánh sáng lại bừng lên, chiếu sáng cả gian phòng rộng. Một bàn tiệc đã bày sẵn, thật linh đình!...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đồi thiên thu P5Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Phần 5 C uối cùng, anh mở cửa xe bước xuống nhìn quanh. Trời lờ mờ, đủ choThiện nhìn thấy lối mòn dẫn vào ngôi nhà. Lưỡng lự một lúc, rồi anh bướcchậm vào. Cửa mở như đang có người trong đó. Thiện chưa dám bước hẳn vào thì như có bàn tay ai đó đẩy nhẹ, khiến Thiệnlọt hẳn vào bên trong và... - Ủa, sao lại... Bên ngoài nhìn vào không thấy đèn, nhưng khi vừa vào trong thì ánh sáng lạibừng lên, chiếu sáng cả gian phòng rộng. Một bàn tiệc đã bày sẵn, thật linhđình! - Mời! Chỉ có tiếng nói mà không thấy người. Trong khi đó thì Thiện nhận ra có sựchuyển động chung quanh, giống như nhiều người đi tới đi lui! Anh đánh bạolên tiếng: - Phải các cô là chủ nhân những chiếc áo dài mà tôi đã thấy? Có người phá lên cười, giọng cười trong trẻo: - Đã biết rồi mà con hỏi! Nào, ta nâng ly! Chiếc ly trước mặt Thiện đã được rót đầy, mùi bia thơm phức, khiến anhkhông thể từ chối được, cầm lên nhấp một hớp thử. Nhưng chẳng hiểu sao,Thiện lại uống một hơi cạn! - Vậy mới được chứ! Hôm nay anh là người khách duy nhất tụi này mời vềđây để dự ngày giỗ mà từ lâu rồi tụi này chỉ thui thủi một mình... - Giỗ? Mà giỗ ai vậy? Có một nàng hỏi lại: - Theo anh thì giỗ ai? Rồi không đợi anh trả lời, một giọng khác lại nói: - Giỗ cả bốn chúng tôi. Thiện đã chuẩn bị tư thế từ trước, bởi anh đã xác định họ không là nhữngngười bình thường, nhưng lúc này anh cũng chới với:www.vuilen.com 66Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Cô... các cô nói... Một nàng cười: - Anh sợ rồi phải không? Nếu sợ thì có quyền rút lui. Coi như chúng tôi lạimột phen thất vọng vậy... - Tôi... tôi không... Ánh sáng vụt tắt, chỉ còn lờ mờ ánh trăng non chiếu qua cửa sổ. Bỗng Thiệnhít được mùi thơm cơ thể của phụ nữ ngay bên cạnh. Với ánh trăng đó cũng đủcho anh nhìn thấy vây quanh anh lúc này là bốn người! Họ vui vẻ: - Như thế này hài lòng chưa? Rồi một người kể lể: - Anh nói đúng, bọn này là chủ nhân bốn chiếc áo dài mà anh đã thấy. Sở dĩtụi này phải bày ra phơi áo như thế là để gợi cho anh sự tò mò... để anh một lầnbước vào đó và cho anh biết là tụi này có hiện diện! Một nàng khác chen vào: - Anh muốn biết tại sao nơi đây cũng là nhà tụi tôi mà không xuất hiện gặpanh nơi đây? Chỉ bởi ông cụ không cho. Anh thấv đấy, chỉ khi nào ông cụ bị lừaphải chạy đi khóa cửa ngôi nhà hoang thì bọn này mới được thoát ra và tự donhư bây giờ. Tội nghiệp ông cụ lắm, chỉ vì thương yêu tụi này nên mới canhchừng cẩn mật như thế. Bây giờ thì ông không còn có dịp nữa rồi... Thiện giật mình: - Ông ấy sao rồi? - Vĩnh viễn không trở lại đây nữa! Và anh từ nay sẽ được chọn để chăm sóccho chị em chúng tôi. Kể cả việc lái xe chúng tôi đi hát mỗi đêm! - Kìa, các cô... - Chị Mai, anh ta từ chối kìa! - Để em Quế thuyết phục đi, chắc là anh ta không từ chối đâu! - Ờ, phải đó, chỉ có em Quế thôi! Giọng một người trong trẻo hơn, mà người đó lại ngồi sát bên Thiện: - Hai chị Lan, Cúc sao cứ ép người ta mãi thế! Chị Mai…www.vuilen.com 67Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Người ngồi bên phải của Thiện chính là người được gọi là chị Mai, mà Thiệnđoán là họ gọi chữ đầu của tên, lên tiếng: - Em Quế, là phần em đó! Bấy giờ cô ngồi phía tay trái của Thiện mới chịu tuân lời, bất thần cô nàngchụp lấy tay Thiện và giữ chặt: - Cô em Út nhà này chưa từng gần đàn ông, mà hễ biết là giữ chặt luôn, đốthoát được! Những người kia phá lên cười, trong lúc Thiện điếng hồn, định rút tay lại thìkhông được nữa. Một cảm giác kỳ lạ len vào cơ thể anh và chỉ trong mộtthoáng, người Thiện như bị lấy hết sinh lực, chẳng làm sao khác, đành phảingồi trân người chịu trận. Một cô ngồi giữa có vẻ ganh tỵ: - Chị Mai thiên vị, cái gì cũng cho Út hết, còn em đây chi! Bộ chị khôngnhớ, chính em là người bị thiệt thòi nhất từ nào đến giờ đó sao! Người được gọi là chị Mai vội lên tiếng: - Không lôi thôi nữa, lão gia mà trở về thì hư hết mọi chuyện bây giờ! Nghe vậy nên cả mấy cô đều im lặng, chứng tỏ uy của cô chị cả rất lớn. Látsau chính Quế Hương lên tiếng, nói vừa đủ cho Thiện nghe: - Trong nhà này không có việc cãi lời. Anh nên làm theo để được sống vàviết. Mục đích của các chị là muốn được anh viết về bọn này. Bởi vậy trong vôsố người từng tới đây, chúng em chỉ chọn mỗi mình anh thôi! Thiện giật mình: - Viết? Các cô bảo tôi viết cái gì? Chị cả hỏi lại: - Anh không phải là nhà văn chuyên viết chuyện ma quỷ đó hay sao? Bọnnày chính là những âm hồn, những người lâu nay luôn bị người trần thế nhìn ...

Tài liệu được xem nhiều: