Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồi đến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lối mòn. Tôi đang đếm những tia nắng cuối cùng còn yếu ớt đọng lại trên tán cây trước cửa phòng bệnh viện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đón nắng cho emĐón nắng cho em...Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồiđến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lốimòn.Tôi đang đếm những tia nắng cuối cùng còn yếu ớt đọng lại trên tán cây trước cửaphòng bệnh viện. Có người nói với tôi, ánh mặt trời vào lúc thu muộn là đẹp nhất,vì lúc đó nó đẹp, và vô hại, có thể cho người ta cảm giác ấm áp và an toàn.Người ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ, cũng đã dạy cho tôi cách yêu thương ngườikhác như thế nào. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn không có cách nào có thể chạm tớingười ấy nữa.Ngày người ấy ra đi cũng chính là lúc thu muộn thế này, nắng dường như muốn tắt,nhưng từng vệt mảnh dẻ vẫn kiên trì bám trụ cho đến cuối ngày, trơ mắt nhìn tôitiễn biệt người mà tôi suốt đời không thể nào quên, người mà tôi cho rằng, khi cậuấy đi, là mang một nửa cuộc đời tôi đi mất.Và lại một lần nữa, sau cái chết của bố mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ, tôi bỗng dưng trơlại một mình.Chúng tôi khi đó, còn quá trẻ để học cách vượt qua những nỗi đau, cũng còn quátrẻ để ngăn bản thân mình không cảm thấy tổn thương sau những mất mát quá lớn.Lúc đó tôi chỉ biết, khi không thể chết thì vẫn phải sống, mà không cho mình cơhội để sống một cuộc sống khác đi, tôi đã buộc tương lai và hiện tại để chôn vùicùng quá khứ, để khước từ những người yêu thương tôi.Lúc đó, tôi đã sai lầm, và tôi có lẽ vẫn sẽ sai lầm như thế, nếu không có một ngườichìa bàn tay ra với tôi, kéo tôi lên khỏi cái hố mà chính tôi tự đào cho mình… ***“Xoẹt” – Âm thanh khiến tôi chợt giật mình, sau đó là một loạt những tiếng độnghuyên náo của tiếng còi xe cấp cứu, tiếng khóc, tiếng bánh xe chở người bị thươngma sát lên gạch lát nền, tiếng các bác sĩ bàn nhau về tình hình bệnh nhân trước khivào phòng mổ. Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, bước đi như ngây dại vào trong,đôi chân run rẩy bởi mới một lúc trước tôi nhận được tin báo rằng Tuấn gặp tai nạntrên đường đi tình nguyện vùng cao. Chiếc xe chở đoàn tình nguyện của Tuấn gặpnúi lở, tài xế mất lái, lao xuống vực.Tôi chỉ kịp nhìn thấy Tuấn sau tấm ga trắng phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt, khuônmặt không một vết máu nhìn chỉ giống như đang ngủ, tay cậu ấy vẫn nắm chặt nhưđang cố bảo vệ một vật gì quý giá lắm. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, khẽ mở ra,đôi mắt ầng ậc nước bắt đầu rơi xuống làm nhòa đi cảnh vật trước mặt.Trong tay cậu ấy, chính là chiếc mặt dây chuyền của tôi. Là chiếc mặt dây chuyềntôi đã tặng cậu ấy trong sinh nhật năm ngoái, là thứ quan trọng nhất tôi vẫn luôngiữ bên người.Đấy là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Cũng là lần cuối cùng tôi chạm vào sợi dâychuyền đã theo tôi suốt hơn 20 năm cuộc đời.Sợi dây chuyền bảo hộ sinh mạng, cuối cùng đã không thể bảo hộ người tôi yêu,vẫn mang cậu ấy đi khỏi cuộc sống của tôi.Tôi suy sụp hoàn toàn, như bất chợt không tìm thấy chỗ để bấu víu, khoảng trốngbên cạnh biến mất để tôi hẫng hụt, loạng choạng giữa những nỗi đau vô hình. Tôikhóc nhiều đến nỗi chính tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết là nước mắtcứ rơi không ngừng, một cách mất kiểm soát, cho tới khi tôi cảm thấy toàn bộ nướcmắt có trong người đã được đem ra khóc hết, cảm thấy tất cả sức lực đã tuột khỏitay, tôi để mặc bản thân đốt đi chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trên cơ thể.Và tôi phải nhập viện, trong những ngày thành phố bị nhuốm màu bàng bạc củanhững trận mưa rả rích dường như chẳng có ngày tạnh. Vẻ ủ dột của những conngười đi lại qua nhau như một cái xác, và tôi chìm trong màu u tối ấy, không muốnthoát ra. ***- Hoài!Tiếng gọi khiến tôi giật mình, một phút lơ đãng vụt qua, rồi tôi nhìn lên ngườiđang đứng cạnh giường bệnh. Tôi không thể nhớ nổi gương mặt quen thuộc chấtchứa vẻ đau xót đang nhìn mình là ai, chỉ thấy người ấy lại gần ngồi xuống, giơ taychạm vào khuôn mặt tôi lạnh giá.Tôi mơ hồ không rõ, là cái lạnh từ trên khuôn mặt tôi, hay cái lạnh bám trên bàntay ấy?- Có còn muốn sống nữa hay không?Cậu ấy hỏi tôi, tiếng khàn đục như trách móc, nhưng rất nhẹ. Và tôi đã nhận ra, đâychính là người trước đây đã từng rất quan trọng với tôi. Vốn dĩ là mối tình đầu màtôi vẫn đơn phương, không dám chạm tới, vậy mà bẵng đi một thời gian dài khônggặp mặt, tôi đã suýt quên mất cậu ấy rồi.- Là cậu à, Nguyên?Tôi mỉm cười, nhưng chỉ thấy khóe miệng khô rát. Nguyên thu tay về, rồi nhìn sâuvào trong mắt tôi.- Hỏi lại cậu lần nữa, có muốn sống nữa hay không?- Không biết!- Tức là muốn chết à?- Không biết!- Là sao?- Là chẳng muốn gì hết.- Có muốn nhìn bộ dạng của chính mình bây giờ không?- Không!- Rất thảm hại!- Ừ, nhưng không quan tâm!Tôi nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Nguyên, nhưng không thấy cậu ấy bỏ đi.Vài tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi vẫn cứ ngồi nguyên như thế. Tôi chợt thấybuồn cười, có những chuyện trên đời này luôn xảy ra hệt như những trò đùa của sốphận. Còn chúng tôi thì luôn khổ sở với những trò đùa ấy. ***Từ hôm đó, Nguyên luôn đến bên cạnh tôi, như thể cậu ấy đang tìm cách bước dầnvào trong thế giới của tôi vậy. Tôi không đồng ý, cũng chẳng khước từ, vì tôi đãquên cách bộc lộ bất cứ một thứ cảm xúc nào ra ngoài.Nguyên nói nhiều, cậu ấy kể lại những thứ diễn ra trong cuộc sống cho tôi nghe,những chuyện vui, những chuyện buồn, những chuyện khúc mắc nhỏ nhặt đờithường. Nhưng tôi luôn yên lặng, phần lớn là cậu ấy độc thoại, thi thoảng tôi cóđáp lại. Phòng bệnh vẫn chỉ vang lên tiếng nói của một người, đều đều chậm rãi,kiên trì, nhẫn nại. Đến mức tôi nghĩ rằng có thể người đang ở bên cạnh tôi sắp bỏcuộc, đến mức tôi nghĩ có thể một ngày nào đó cậu ấy sẽ phát điên lên, và tức giận,rồi rời khỏi cuộc sống của tôi, như tôi đã buông tay với cuộc sống của mình.- Hoài, hôm nay sen ...