Danh mục

Đón ngày gặp lại

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.92 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh đã không còn yêu tôi nữa, lý do hợp lý và dễ hiểu nhất để chia tay. Tôi chấp nhận, dù vẫn giữ trong trái tim tất cả những kỷ niệm và tháng năm yêu thương từng có. Tôi những tưởng mình sẽ khó xử lắm khi gặp lại, nhưng tôi nhầm rồi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đón ngày gặp lại Đón ngày gặp lạiAnh đã không còn yêu tôi nữa, lý do hợp lý và dễ hiểu nhất để chia tay.Tôi chấp nhận, dù vẫn giữ trong trái tim tất cả những kỷ niệm và thángnăm yêu thương từng có. Tôi những tưởng mình sẽ khó xử lắm khi gặplại, nhưng tôi nhầm rồi. ***Tôi thay giày tất đầy đủ, tập qua loa vài động tác khởi động, mắt vẫn khôngrời khỏi phía cổng công viên. Ngày hôm nay, ngày đầu tiên tôi trở lại sân.Thấm thoắt cũng đã gần 1 năm kể từ khi tôi không đi đá cầu vào mỗi buổichiều nữa, chính xác là 7 tháng 29 ngày. Tôi biết, bản thân mình vẫn ham đácầu lắm, cứ mỗi lần thấy đám đông nào bu thành vòng tròn làm xiếc với quảcầu, tôi đều không giấu được vẻ ngưỡng mộ mà quan tâm theo dõi. Nhưngbiết làm sao được, tôi không thể, cũng không muốn trở về nơi ấy, sân cầu đãhơn 3 năm gắn bó với tôi, vì nơi đó vẫn có anh, và tất cả kỷ niệm của chúngtôi ở đó.Tôi chia tay anh cũng gần 8 tháng. Kể từ buổi tối đau buồn đó, chúng tôikhông liên lạc, không nói chuyện, tôi không ra sân, dứt khoát không ra sân,thậm chí là không dám bén mảng đến những nơi gần đó.Tôi sợ bàn chân mình không vững vàng, con tim lấn át lý trí, để lại đưa đẩytừng bước dẫn lối nơi hàng chiều vẫn có anh hiện hữu. Anh hết yêu tôi rồi,không còn đón đưa, chẳng còn thăm hỏi, quan tâm, cùng tôi khởi động, đáđôi, vui buồn theo mỗi đường cầu nữa, nhưng còn tôi, tôi yêu anh nhiều đếnthế, đến ngày hôm nay vẫn còn đong đầy nỗi nhớ, làm sao tôi dám chạm mặtanh mỗi ngày ...Thế đấy, tôi lẳng lặng tạm biệt sân cầu, không một lời tiễn biệt, chia tay mốitình đầu lặng lẽ nhưng đầy day dứt đến thế.Trong quãng thời gian ấy, tôi lao vào bận rộn trong từng buổi chiều. Kiếmviệc làm thêm, đi tình nguyện, rủ bạn bè đi chơi, hoặc có khi chỉ là bắt xebus đi một vòng Hà Nội, chỉ để cho chính mình quên đi nỗi nhớ anh và sâncầu. Nhưng càng cố quên, càng dễ nhớ. Có những khi, cắm tai nghe trên xe,trôi đến những bài hát kỷ niệm, tôi cố nén những giọt nước mắt, ngăn khôngcho mình khóc nấc trên xe ...Ngày hôm nay, tôi cũng quay trở lại sân cầu, một trong những địa điểmnhiều ý nghĩa nhất đối với tôi. Ừ thì đối mặt với anh, ừ thì phải giả vờ lạnhbăng rồi cười nói, tránh làm mất bầu không khí vui vẻ của tập thể, tôi cânnhắc lần lữa nhiều lần, cho đến khi cơn nghiện đá cầu không thể kìm nén lạiđược nữa. Tôi sẽ mạnh mẽ, sẽ không trốn chạy, sẽ thật tự nhiên ... dù tất cảchỉ là diễn kịch.Lo lắng trên xe bus, tâm trí tôi cứ bần thần run rẩy. Sẽ trả lời mọi người nhưthế nào sau gần 1 năm lẳng lặng mất tích, sẽ nói câu gì với anh cho thật bìnhthường, có nên tránh anh, có nên im lặng lạnh lùng ...? Tôi mang tâm trạnglưỡng lự ấy, đi gần đến sân mà suýt nữa để ý đường. Sân cầu đã ở trước mặt,chỉ vài giây nữa thôi, những trăn trở trong tôi sẽ có câu giải đáp, tôi phó mặccho hoàn cảnh đưa đẩy, lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.Thế rồi, trái lại với những gì tưởng tượng, ngày đầu tiên tôi trở lại, anhkhông ra sân ...Tôi viện cớ bận rộn, học hành căng thẳng để giải thích cho sự vắng mặt củamình. Bạn bè trên sân, ai cũng vậy, có chăng chỉ là từng đường cầu đều rắnrỏi hơn, khéo léo hơn, còn tôi, tụt dốc thảm hại. Khi bước vào sân lưới, mộtkhoảnh khắc mất tập trung, tôi đỡ trượt quả cầu dễ ợt. Đồng đội nhìn tôi vớiánh mắt khó hiểu, tôi chỉ biết cười cầu hòa.Làm sao đây, vẫn như mọi lần, tôi nhìn ra cổng công viên tìm bóng dánganh. Thời gian qua đi, sao đến ngay cả thói quen ấy cũng không bỏ được?Chào mừng tôi quay lại sân, mọi người hồ hởi kéo nhau ra quán trà chanhtán gẫu nói chuyện. Chẳng ai đả động đến anh. À, thì ra ai cũng hiểu lý dotôi không đi đá cầu nữa, nhưng không ai nói ra. Tôi cười chua chát. Có vẻnhư, sự xuất hiện đồng thời của tôi và anh giờ đây sẽ là một tình huống khóxử cho cả ba bên. Nếu vậy, tôi có nên mong anh không ra sân nữa? Hoặccanh chừng những ngày anh ra, tôi sẽ bận? Mọi suy nghĩ cứ quay mòngmòng trong đầu. Quyết định đá cầu trở lại khiến tôi hoang mang hơn tưởngtượng. Anh, sao lại hết yêu em, sao chúng ta lại chia tay, mang đến cho emnhiều nỗi trằn trọc thế này?Ngày thứ hai, anh vẫn vắng mặt. Tôi chẳng dám hỏi mọi người rằng anhđâu, hay từ lâu lắm rồi anh cũng không đi đá cầu nữa. Nghĩ quá nhiều, thậmchí tôi còn đặt ra tình huống: Hay anh biết tôi đá cầu trở lại rồi nên quyếtđịnh bỏ sân? Đắng nghét họng, tôi cố gắng vứt bỏ giả thiết ấy. Mà đáng ra,nếu như vậy, tôi nên cảm thấy mừng chứ, mừng vì tôi sẽ không phải quantâm mình phải làm gì khi chạm mặt anh ở đây, khi lần đầu tiên gặp lại saukhi chia tay ...Nhưng liệu, tôi có vui mừng được không?Ngày thứ ba, thứ tư, rồi cả tuần sau, vẫn không thấy anh đâu cả. Vẫn thóiquen cũ, với sự kiên nhẫn của một người còn yêu thiết tha, chỉ cần một giâyphút ngơi nghỉ, tôi lại ngay lập tức hướng mắt về phía cổng. Liệu sẽ có hìnhbóng quen thuộc nào phi xe đến, khoác chiếc túi to đùng rồi lững thững đivào sân? Hình ảnh ấy xuất hiện trong trí tưởng tượng của tôi nhiều đến mức, ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: