Danh mục

Đông Hà

Số trang: 64      Loại file: pdf      Dung lượng: 277.95 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 28,000 VND Tải xuống file đầy đủ (64 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 7 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngọn nến cuối cùng thổi mãi không tắt. Ngọn nến thứ mười tám, lì lợm và kiêu hãnh, chỉ hơi lao chao ánh lửa rồi vẫn sáng. Trong những tiếng cười reo của lũ bạn-“Thổi mạnh lên, Đông Hà!”, Đông Hà nghe như có tiếng thở dài của tuổi thơ. Nhắm mắt lại, Đông Hà quyết lần nầy phải phùng má thổi thật mạnh mới được. Rồi!!! Có một bóng tối nào chụp đến, làm Đông Hà mở vội mắt ra. Mình vừa thổi đó ư? Ngọn nến đã tắt. Đầu tim đèn tỏa ra một thứ khói trắng. Làn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông HàĐông Hà Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh Đông Hà Tác giả: Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/64 http://motsach.infoĐông Hà Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh Chương 1 -Ngọn nến cuối cùng thổi mãi không tắt. Ngọn nến thứ mười tám, lì lợm và kiêu hãnh, chỉ hơi laochao ánh lửa rồi vẫn sáng. Trong những tiếng cười reo của lũ bạn-“Thổi mạnh lên, Đông Hà!”,Đông Hà nghe như có tiếng thở dài của tuổi thơ. Nhắm mắt lại, Đông Hà quyết lần nầy phảiphùng má thổi thật mạnh mới được. Rồi!!! Có một bóng tối nào chụp đến, làm Đông Hà mở vộimắt ra. Mình vừa thổi đó ư? Ngọn nến đã tắt. Đầu tim đèn tỏa ra một thứ khói trắng. Làn khóinhư nhắm đúng vào mắt Đông Hà mà lao thẳng tới. Và mùi cay hắt của nó cũng theo đó màvào. Hơn ai hết, Đông Hà biết trên mi của mình có vương một giọt lệ.Tiếng vỗ tay của Diễm Phúc ngưng ngang, khi Diễm Phúc nhận thấy nét mặt khác thường củabạn.- Đông Hà, mi sao vậy?Đông Hà đáp như người ngủ mơ:- Sao? Ơ...có sao đâu!Có tiếng của Mùi Hương nghe trong vắt:- Mi mệt hở? Hay mi trúng gió? Nguy quá, tao phải cạo gió cho mi mới được.Rồi Xuân Lý:- Phải đấy! Mặt cô nàng tái nhợt hà. Tao đi lấy dầu nghen!Diễm Phúc ngăn lại:- Không phải đâu. Chắc có chuyện chi đây? Đông Hà, tao thấy mi buồn...Giọt nước mắt của Đông Hà, sau chữ “buồn” đó, rơi xuống. Ba đứa bạn trố mắt ngạc nhiên, rồinhìn nhau dò hỏi. Biết chắc là không phải Đông Hà bị trúng gió rồi. Nhưng tại sao nhỏ lại độtnhiên thay đổi nét mặt như vậy?Mùi Hương bỗng nói, giọng đầy vẻ nghịch ngợm:- Xuân Lý, Diễm Phúc! Ra đây tao nói cái nầy cho nghe.Như cũng cảm thấy có một điều gì khá thú vị, Xuân Lý và Diễm Phúc theo Mùi Hương ra sân.Mùi Hương thì thầm:- Tao biết rồi. Tụi mi biết tại sao Đông Hà nó buồn không?- Tại sao? Tại sao?Mùi Hương đưa tay sửa cái nơ trên đầu, nói giọng hóm hỉnh:- Tụi mi chậm hiểu quá! Thì...cái “tên” Đơn...Trang 2/64 http://motsach.infoĐông Hà Cam Li Nguyễn Thị Mỹ ThanhMùi Hương chưa nói hết câu. Diễm Phúc giật mình:- Á à... cái “tên” Đơn! Vậy mà nghĩ không ra. Ủa, mà sao anh chàng không có mặt hôm naynhỉ? Chẳng lẽ Đông Hà không cho anh ta biết ngày sinh nhật của nó?Xuân Lý nhăn mặt:- “Sức mấy” mà không biết. Chắc là có cho biết nhưng anh chàng không tới. Vì vậy mà ĐôngHà nó buồn.Diễm Phúc thở ra:- Nếu đúng vậy thì tội cho Đông Hà quá! Hay là Đơn bận việc?- Mắc việc gì ngày chủ nhật? Tao nghĩ chắc Đơn chê Đông Hà nghèo.Diễm Phúc hốt hoảng:- Suỵt! Nói khẽ chứ, Mùi Hương! Mi có cái miệng nói không chịu uốn lưỡi.Tiếng Đông Hà cất lên ở trong nhà:- Cái gì mà bàn tán kỹ thế tụi mi? Cấm nói xấu đó nhé! Có vào đây không? Tui sắp mở quà đâynè!Ba đứa bạn kéo vào ngay lúc Đông Hà mở dây buộc của gói quà thứ nhất. Mùi Hương nói:- Của tao đó! Đoán đi!Đông Hà mỉm cười:- Cái gì nặng dữ vậy? Đôi hia bảy dặm hở?- Sai.- Cái búa của ông Thiên Lôi hở?Mùi Hương bụm miệng cười. Đông Hà giở mép giấy hoa... Diễm Phúc reo lên:- Sách Toán Lý Hóa luyện thi. Gớm, dầy cộp. Nặng còn hơn búa của ông Thiên Lôi. Nó cưngmi quá Đông Hà ơi! Năm ni mi phải thi đậu đó nghen!Đông Hà như quên mất nỗi buồn, nói với Mùi Hương:- Tao sẽ thi đậu. Cám ơn mi lắm, Mùi Hương.Xuân Lý nhanh nhẩu:- Rồi, mở quà của ta ra đi. Quà của ta đối chọi với quà của Mùi Hương, “nhỏ híu” hà. Đoán rakhông, nhỏ?Đông Hà mơ màng:- Tơ trời, phải không?Trang 3/64 http://motsach.infoĐông Hà Cam Li Nguyễn Thị Mỹ ThanhXuân Lý trề môi:- Khiếp!- Lông ngỗng của áo nàng Mỵ Châu?- Lạy ‘bác”, mơ mộng vừa vừa thôi. Quà của “em” giúp “bác” đem vô phòng thi mà múa maytư tưởng.Đông Hà cầm cây bút lên, trầm trồ:- Đẹp quá! Lại một kẻ mong ta thi đậu.Đông Hà nâng niu gói quà còn lại: chiếc hộp vuông nhỏ nhắn.- Chẳng cần bói, cũng biết là của “con nhà” ...

Tài liệu được xem nhiều: