Phần 11Trần Khải mừng vì thấy rõ ràng ông bà Lương không hề biết chính Trần Khải này đã đưa Tân vào hội kín. Anh nói vài lời phân ưu rồi bỏ đi ngay vì sợ tang quyến hỏi han lôi thôi. Anh về đây chỉ để bảo Hậu từ nay đừng liên lạc trực tiếp với tổng bộ nữa vì đang bị mật thám theo dõi. Mọi sinh hoạt của chi bộ Hải Ninh đều do Hậu tự quyết định. Hậu sẽ nhận chỉ thị từ tỉnh bộ mà người trung gian là ông Quảng có hiệu bán thuốc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng mực cũ - Phần 11 Phần 11Trần Khải mừng vì thấy rõ ràng ông bà Lương không hề biết chính Trần Khải này đãđưa Tân vào hội kín. Anh nói vài lời phân ưu rồi bỏ đi ngay vì sợ tang quyến hỏi hanlôi thôi. Anh về đây chỉ để bảo Hậu từ nay đừng liên lạc trực tiếp với tổng bộ nữa vìđang bị mật thám theo dõi. Mọi sinh hoạt của chi bộ Hải Ninh đều do Hậu tự quyếtđịnh. Hậu sẽ nhận chỉ thị từ tỉnh bộ mà người trung gian là ông Quảng có hiệu bánthuốc lào ở thị xã. Khi chia tay , bên ngôi mộ mới đắp của Tân , Trần Khải bùi ngùibảo:- Anh Tân không may mất sớm. Tổ chức mất một đoàn viên tích cực , tôi mất mộtngười bạn chí cốt. Việt Nam Thanh Niên Cách Mệnh Đồng Chí Hội đang mở rộnghoạt động trên đà thắng lợi. Nhưng tất nhiên , càng mở rộng thì càng dễ bị theo dõi.Từ nay , tôi không về đây được nữa , mà cô cũng không liên lạc với tôi. Từ hôm anhTân bỏ học , tôi bị nhà trường gọi lên chất vấn mấy lần ! Nhà trường đã ghi tên tôitrong sổ đen !Hậu chưa kịp nói gì thì Trần Khải nhìn Hậu , run run nói tiếp:- Chả biết bao giờ tôi mới gặp lại cô ! Nhưng dù ở đâu , tôi cũng … không quên cô.Chúc cô công tác tốt !Hậu cảm động đáp:- Em cảm ơn anh. Anh cứ tin tưởng ở em ! Anh Tân em , trước khi mất , cũng đã bảoem: Đã chọn con đường cách mệnh thì phải theo cho đến cùng , đừng để nữa đườnggãy gánh như anh ấy !Nói câu cuối cùng , Hậu rươm rướm nước mắt. Trần Khải vội lảng sang đề tài khácđể động viên Hậu:- Đành rằng ai cũng tiếc thương anh Tân , nhưng cách tiếc thương hay nhất là cô và côem phải nối tiếp công việc dở dang của anh ấy. Từ nay đến cuối tháng , cô cố tìmcách lên thị xã gặp anh Quảng , hiệu thuốc lào Vĩnh bảo , nằm ngay ở phố chính. Đấylà cơ quan của tỉnh bộ.Hậu lau nước mắt quả quyết:- Vâng. Không phải chờ đến cuối tháng. Sáng mai hay chậm lắm là sáng ngày kia , emsẽ lên.Trần Khải hài lòng nhắc lại:- Cô nhớ là hiệu thuốc lào Vĩnh Bảo , anh Quảng sẽ đón cô ở đấy !Hậu nhỏ nhẹ đáp:- Em nhớ rồi ! Anh cứ an lòng !Chiếc nón cối màu trắng đục đang cầm trong tay , Trần Khải đội lên đầu. Khu nghĩatrang buổi chiều quạnh hiu trong không gian vắng lặng. Xa lắm mới thấy một ngườidắt trâu vào làng trên con đường độc đạo chia đôi cánh đồng làng. Trần Khải ngóquanh rồi bất chợt nắm lấy bàn tay của Hậu và nhắc lại lời dặn dò cũ:- Thôi , tôi đi cô nhé ! Chả biết có gặp lại nữa hay không ! Chỉ xin cô vững lòng bềnchí. Đường cách mệnh gian khổ lắm , nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng ở cô và chi bộ xãHải Ninh !Dứt lời , Khải buông tay Hậu và quay đi , lầm lũi tiến lên dốc đê , không hề nhìn lạilần nữa. Hậu đứng trông theo cho đến khi bóng anh mờ dần trong sương chiều.Trệnđường về nhà Hậu cứ miên man nhớ lại cái thái độ và cử chỉ của Trần Khải lúc đứngbên ngôi mộ và cảm phục sự dứt khoát của Trần Khải. Cái lúc Trần Khải nắm tayHậu , cô cứ ngỡ thế nào Trần Khải cũng nói vài lời tình tự hoặc hứa hẹn. Hóa rakhông ! Anh chỉ quan tâm đến công tác của đoàn thể. Còn chuyện cảm xúc cá nhân thìcó lẽ đã chết hẳn từ lâu trong lòng Trần Khải. Hậu tự nhủ với lòng mình là sẽ noi theotấm gương vằng vặc của Trần Khải , gạt hết mọi vướng bận riêng tư để hiến trọnđời cho sự nghiệp giải phóng đất nước !Hôm sau , giữ đúng lời hứa , Hậu gánh hai thúng đỗ đen lên thị xã . Từ khi con trai đầulòng mất đi , ông Lương trở nên lầm lì ít nói . Còn bà Lương thì tỏ ra dễ dãi với ba đứanhỏ còn lại , ít xét nét vặn hỏi . Hậu đòi lên chợ tỉnh bán đổ và mua vãi may áo mới ,bà cho phép ngay , chỉ dặn là đi đứng phải cẩn thận . Hậu ghé chợ bán hai thúng đỗtrước rồi mua vài thứ lặt vặt làm quà cho hai em trước khi tạt vào hiệu thuốc lào VĩnhBảo . Người đàn ông tên Quãng trạc tuổi bốn mươi , đang đứng sau cái tủ kính chấtđầy từng bánh thuốc lào đủ loại . Đối diện ông là một người khách đang đứng nhịp taytrên mặt tủ ra chiều phân vân không biết lựa thứ nào . Hậu bước vào , đặt quang gánhsát vách , Quãng gật đầu chào và bằng ánh mắt , cho Hậu biết là ông đã nhận ra đồngchí . Rồi Quãng bảo người khách :- Ông xơi thử thứ này đi ! Ngon thì ông lấy ! Tôi bảo đảm với ông :Sáng sớm thức dậychưa ăn uống gì , ông chỉ cần rít một hơi thôi là quay cu đơ ra ngay lập tức ! Say ,nhưng mà say nhẹ , sướng lắm !Người khách dễ tính đáp :- Vâng ! Nếu thế thì tôi xim ông hai bánh !Trong lúc gói hai bánh thuốc lào vào mảnh lá chuối khô , Quãng ngẩng đầu nhìn Hậuvà nói :- Cảm phiền bà chờ tôi một tí ạ !Hậu đáp :- Vậng ! Xin ông cứ tự nhiên . Tôi đang xem mấy cái điếu bát . Chốc nữa nhờ ôngchọn hộ cái nào đẹp nhất , tôi mang về làm quà biếu ông cụ tôi !Khách đi rồi , Hậu tiến lại quầy . Quãng đẩy khay trà nước lại trước mặt Hậu vàbảo :- Chị uống nước đi đã rồi tôi nói chuyện !Tuy mới gặp lần đầu , nhưng giọng Quãng thản nhiên và thân tình như đã làm việc vớinhau từ lâu . Hậu bưng tách nước trà đậm , miệng nói “cám ơn” rồi uống một hớp gầncạn vì đang khát . Quãng nói tiếp :- Hôm qua anh Trần Khải có ghé đây , nói nhiều về chị và chị em ...