Nghề sửa mũ của ông Sửu chắc không khá, bởi khách hàng vào ra thưa thớt. Huống chi ông bị tật ở một chân, bước đi khập khiễng khó khăn. Một người tầm thường như thế đáng lý ra thì chỉ là một bóng mờ như bao người khác giữa phố phường, chẳng bao giờ được Minh chú ý. Nét đáng yêu duy nhất Minh thấy ở ông chỉ vì một lý do đơn giản là ông nói năn lễ phép. khác hẳn những người lao động chân tay mà Minh thường hay tiếp xúc, lúc nào cũng lạnh nhạt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng mực cũ - Phần 18 Phần 18Nghề sửa mũ của ông Sửu chắc không khá, bởi khách hàng vào ra thưa thớt. Huốngchi ông bị tật ở một chân, bước đi khập khiễng khó khăn. Một người tầm thường nhưthế đáng lý ra thì chỉ là một bóng mờ như bao người khác giữa phố phường, chẳng baogiờ được Minh chú ý. Nét đáng yêu duy nhất Minh thấy ở ông chỉ vì một lý do đơngiản là ông nói năn lễ phép. khác hẳn những người lao động chân tay mà Minh thườnghay tiếp xúc, lúc nào cũng lạnh nhạt với Minh.Một hôm Minh ghé quầy thuốc lá ngay bên cạnh quầy mũ của ông Sửu. Minh giậtmình kinh ngạc thấy ông chăm chú đọc cuốn sách viết về tư tưởng Mạc Hữu Vy vàLương Khải Siêu do Nam Đồng Thư Xã ấn hành. Thời bấy giờ, người biết chữ cònrất hiếm, nhất là trong giới thợ thuyền. Huống chi loại sách này khô khan khó nuốt,khó nuốt, không phải để giải trí. Minh tiến lại gần và ngỏ lời làm quen:- Ông đọc sách gì đấy? Xem xong cho tôi mựơn xem được không?Ông Sửu vội buông cuốn sách, đứng dậy, niềm nở gật đầu chào Minh:- Chào thầy, quyển này thì thầy còn lạ gì nữa mà phải mượn!...Thèm đọc báo mà chảcó tiền mua, thành ra hễ khi nào vắng khách, tôi lại lôi quyển này ra xem! Mấy chụcbện rồi đấy. Nhưng càng đọc càng thấy hay, thầy ạ!Minh thân tình ngồi xuống chiếc ghế đẩu xát gốc cây, mời ông điếu thuốc và bảo:- Ông thích đọc báo thì thỉnh thoảng tôi biếu ông một tờ.Ông Sửu xuýt xoa đáp:- Thầy có lòng như thế thì thật là quý hóa quá! Tôi nghe đồn thầy viết cả báo tiếngTây!Minh hân hoan đáp:- Vâng, Nhưng thỉnh thoảng thôi! Ông có thích xem thì tôi biếu ông luôn!- Thầy cho thứ nào, tôi cũng quý cả!Thế là từ hôm ấy, Minh hay ra ngồi đàm đạo với ông Sửu. Sống thui thủi một mình,có thêm người bạn để hàn huyên cũng tốt. Hai người ngồi hút thuốc Bastos, uống tràmạn sen, nói đủ thứ chuyện nắng mưa, nhưng đôi bên cùng né tránh những đề tài quốccấm bởi chưa ai tin ai cho tới hôm nay, sau nửa năm dè dặt, hai người đã khá thânnhau. Minh từ căn gác nhỏ chạy xuống, băng qua đường. Ông Sửu vội kéo ghế mờiMinh ngồi rồi chuẩn bị gót trà trong bình htủy ra hai cái cốc như thường lệ. NhưngMinh ngăn lại và vui vẻ bảo:- Không! Hôm nay phải uống rượu ông Sửu ạ! Chè thì ngày nào chả uống! Tòa báovừa cho lĩnh lương cuối năm!Mình tống rượu nghinh tân một hồi cho thỏa thích. Ôngmuốn nhắm rượu với thứ gì thì cứ tùy thích! Tôi đãi!Ông Sửu từ tốn đáp:- Thầy cho uống rượu thì tôi dạy gì từ chối. Nhất là năm hết Tết đến, uống để quênhết những vất vả trong năm qua! Nhưng hôm nay thầy cho tôi khất. Tại tôi có câuchuyện muốn thưa với thầy!Nghe giọng nói nghiêm trang của ông Sửu, Minh tắt nụ cười, chớp mắt nhìn ông chờ.Anh lấy gói thuốc, chìa ra mời ông Sửu. Ông Sửu đưa hai tay kính cẩn đỡ lấy theo thốiquen, gắn một điếu lên môi. Rồi ông trao Minh cái nón mũ nỉ cũ, bảo anh cầm lấy nhưmột khách hàng đến thuê ông khâu nón. Ông hỏi bâng quơ:- Năm nay thầy có định về quê ăn Tết không?Minh lắc đầu:- Công việc nhiều quá. Thư thư, ra Giêng này rộng tháng dài tôi mời về!Để thiên hạ khỏi chú ý, ông Sửu lấy kim chỉ ra, vá một cái mũ nỉ đã bạc thếch. Ôngvừa làm vừa nhỏ nhẹ kể:- Đọc bài của thầy năm nay, biết thầy là người có chí hướng, tôi mới dám thố lộ tậntâm can...Rồi ông cho Minh biết, trước đây ông từng tích cực hoạt động chống Pháp trong tổchức Việt Nam Quang Phục Hội. Ông bị Pháp bắt và tra tấn đến mấy năm, ra tù thì bịbại hẳn mtộ chân. Ông vỗ nhẹ bàn tay lên đầu gối mình rồi thở dài bảo:- Dạo này đi lại cũng đã khá lắm. Chứ lúc mới ở tù ra, lê không nổi thầy ạ! Tôi cứtưởng suốt đời phải ngồi một chỗ!Minh tròn mắt nhìn ông cảm phục. Anh biết rõ: Việt Nam Quang Phục Hội do cụ PhanBội Châu thành lập ở Trung Hoa theo đường hướng cách mạng dân quốc của Tôn DậtTiên, nhằm mục đích lật đổ thực dân Pháp. Nhưng Quang Phục Hội chưa làm được gìđáng kể thì đã bị Long Tế Quang ở Quảng Đông trở mặt đàn áp để làm vui lòng Pháp.Giờ đây, nhiều đoàn viên Quang Phục Hội đang lưu vong bên Tàu, nghe tin Quốc DânĐảng thành hình, đã kéo nhau về gia nhập, đồng thời huấn luyện cho đội quân cảm tửtiên khởi cho Việt Nam Quốc Dân Đảng. Chính vò thế, trong tim ông Sửu cũng như đasố đảng viên Quang Phục Hội, thì Quốc Dân Đảng là đoàn thể anh em, nhất là cụ PhanBội Châu đã được Tổng Bộ Quốc Dân Đảng mời làm chủ tịch danh dự.Minh ngồi thẳng lên, nhìn ông Sửu bằng cặp mắt đổi khác, vừa gần gũi vừa nể trọng.Minh cũng đã từng vào tù, nhưng tù học sinh vì tội rải truyền đơn ngày lễ truy điệu cụPhan Chu Trinh, mặt thám Pháp biết Minh không nằm trong tổ chức nào nên chỉ tát chomấy cái rồi đem nhốt. Minh lại may mắn được lãnh ra sớm, kinh nghiệm chẳng có baonhiêu để tự hào.Ông Sửu mở nắp bình thủy, rót trà ra hai cốc tủy tinh cáu ghét, vàng như bôi nghệ.Ông trao cho Minh một cốc rồi nói:- Mời thầy! Hôm nay, tôi pah loại trà đặc biệt. Thầy uống thử đi, chắc chắn sẽ thấykhác mọi khi!Minh uống một hớp nhỏ, nhưng chẳng còn bụng dạ nào để quan tâm đến hương vịcủa t ...