Nghĩ cũng thương cụ chánh, sáu người con chỉ có mỗi anh Phú là con giai. Bao nhiêu hy vọng đặt vào đấy! Không ngờ lại phải lòng chị Lụa đã có chồng có con rồi! - Nhưng chị ấy còn đẹp lắm. Em mới gặp lần đầu mà em đã giật mình. Hai con mà như thế thì hiếm lắm! Mẹ em bảo là chắc dạo này có của, nên ngày càng đẹp ra! Đã chắc gì cưới người còn con gái mà được như vậy! Em thấy anh chị ấy có vẻ hạnh phúc lắm! ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng mực cũ - Phần 22 Phần 22Nghĩ cũng thương cụ chánh, sáu người con chỉ có mỗi anh Phú là con giai. Bao nhiêuhy vọng đặt vào đấy! Không ngờ lại phải lòng chị Lụa đã có chồng có con rồi!- Nhưng chị ấy còn đẹp lắm. Em mới gặp lần đầu mà em đã giật mình. Hai con mànhư thế thì hiếm lắm! Mẹ em bảo là chắc dạo này có của, nên ngày càng đẹp ra! Đãchắc gì cưới người còn con gái mà được như vậy! Em thấy anh chị ấy có vẻ hạnhphúc lắm!Minh nhấn mạnh:- Cô biết tính anh mà! Anh luôn luôn chống lại mọi thủ tục khắc khe của các cụ, traitơ không được lấy gái góa! Thích ai thì cứ lấy, tại sao lại cấm con trai không được lậpgia đình với người đã có một đời chồng?Bàn xong câu chuyện hấp dẫn, Nhi nhìn ra cửa sổ rồi đứng dậy từ giã:- Em phải về đây! Bao nhiêu việc ở nhà! Tết, anh nhớ lại nhà em chơi ở luôn ba ngàyTết cho vui! ở đây một mình buồn chết!Minh đưa Nhi xuống thang gác và bảo:- Anh gởi lời cảm ơn dì. Tết thể nào anh cũng lại mừng tuổi cả nàh!Nhi đi rồi, Minh chạy sang bên kia đường, ngồi nói chuyện với lão Sửu. Anh địnhbụng Tết năm nay, đến nhà vui xuân với ông Sửu, anh sẽ đem theo tất cả món quà màLụa vừa tặng cho anh.Tối ba mươi Tết, Minh đang sửa soạn bàn thờ để cúng giao thừa thì nghe có tiếngchân người bước nhanh lên gác. Cái cầu thang gỗ ọp ẹp lâu ngày, nên dù bước đi córón rén đến đâu, cũng không tránh được tiếng động. Tay đang bưng đĩa mứt ngũ vị,Minh đặt vội xuống bàn và đứng im chờ đợi. Anh cố đoán xem ai đến thăm anh vào lúcnăm cùng tháng tận này. Dù sao đây cũng là một niềm vui trong lúc cô quạnh. Minh đợikhông lâu vì chỉ trong chớp mắt đã nghe tiếng gõ cửa. Minh an tâm vì biết chắc khôngphải mật thám. Theo kinh nghiệm ngừơi đi trước kể lại cho anh thì trước nhất, mậtthám bắt người thường không đi một mình, mà luôn kéo theo cả bọn đến vây từ tứphía. Thứ hia, bước chân mật thám cũng không bao giờ nhẹ nhàng, rón rén, và khônggõ cửa từ tốn. Chúng chỉ đập cửa một tiếng rồi đạp tung cánh cửa xông vào. Sau cùng,mật thám thường ra tay bắt người vào lúc nữa đêm về sáng khi nạn nhân đang say sưangủ, chứ ít khi đến bắt khi ngoài đường còn nhiều người qua lại.Vừa tháo then cửa, Minh cừa cẩn thận hỏi :- Ai đấy?Bên ngoài đáp nhỏ:- Mở cửa Minh ơi! Tôi đây!Nghe giọng nói quen quen, Minh hé cánh cửa và giật mình nhận ra Viên. Minh vẫn biếtViên là người hoạt động hết sức tích cực ở Thành Bộ, nhưng anh không ngờ ngay cảđêm 30 Tết, khi mọi người đang chuẩn bị cùng gia đình đón giao thừa thì Viên vẫn cònlặn lội đi làm công tác cách mạng quên cả tháng ngày. Ý nghĩ ấy làm Minh hết sứccảm phục. Anh nhìn Viên, nói như reo:- Trời ơi Viên! Mời anh vào! Có việc gì mà anh tìm tôi vào giờ này?Viên dáo dác nhìn xuống cầu thang như sợ có kẻ đang theo dõi. Rồi anh lách nhanh vôvà ấp úng nói:- Có việc gì đâu! Lại thăm cậu thôi!Viên tự động ngồi xuống mép giường. Dưới ánh đèn mờ, Minh nhận ra ngay nhữngnét lo âu trong đôi mắt Viên, trên khuôn mặt nhợt nhạt và dường như toàn thân anhđang rung lên vì xúc động. Phải chăng Viên vừa bị mật thám Pháp rượt bắt và anh đãthoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc? Minh tự hỏi rồi khép cửa, cài then và kéo ghế ngồiđối diện Viên. Vừa ngồi xuống, Minh lại đứng lên ngay để rót nước mời khách. Anhcó bộ tách cũ chỉ còn ba chiếc và cái ấm ủ đã rách lòi cả bông ra ngoài. Anh bưng cócnước trao cho Viên, từ tốn nói:- Anh uống tạm! nước chè pha từ sáng, chắc đã nguội hết rồi!Viên run run đỡ ly nước, đưa lên miệng uống cạn một hơi. Viên nhìn Minh ái ngại.Ngay từ lúc Viên bước vào, Minh đã cảm thấy có chuyện gì bất thường, bởi tuy cùnghoạt động trong Thành Bộ, nhưng giao tình giữa Minh và Viên không gắn bó lắm, vìMinh làm công tác độc lập. Viên lại rất bận với chi đoàn công nhân, nếu không vì lýdo đặc biệt nào đó thúc đẩy thì Viên không đến tìm Minh trong đêm 30. Minh dè dặthỏi:- Anh đến tìm tôi, chắc có việc gì? Xin anh cứ cho biết!Viên khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn quanh nhà dù đã biết Minh sống chỉ có một mình.Minh mở to mắt hồi hợp nhìn Viên. Viên chìa cái ly không ra trước mắt Minh và nóinhỏ:- Cậu cho tôi xin cốc nước! Tôi khát quá!Uống cạn tách thứ nước thứ hai, Viên mới nhập đề:- Cậu cho tôi ở tạm đây đêm nay, được không?Minh gật đầu:- Được chứ anh! Anh ở đến bao giờ chả được! Nhưng có việc gì thế? Anh làm tôi loquá!Im lặng một chút, Viên mới đáp lời:- Tôi giết thằng Bazin rồi! Vừa mới giết xong!Minh há hốc mồm, trợn mắt nhìn Viên, khá lâu mới nhắc lại:- Anh bảo sao? Anh vừa giết thằng Bazin? Thằng mộ phu René Bazin?Viên ngước nhìn Minh, khẽ gật đầu. Trong lòng Viên đang tràn ngập những cảm giácphức tạp vàa hỗn độn. Một mặt, anh hãnh diện đã trừng trị được một tên thực dân quáiác. Nhưng mặt khác, anh lại sợ vì biết đâu nay mai mật thám sẽ tìm ra anh!Minh lặng người một lúc rồi mới rót cho Viên cốc nước nữa. Anh kéo ghế lại sáttrước mặt Viên và chớp mắt nói:- Tôi nghe bảo, anh có xin lệnh Tổng Bộ, nhưng Tổng Bộ không cho phép!Viên ...