Phần 45Hậu trả lời : - Nó treo ngược chị lên chứ gì ? - Thì thế ! Rồi cứ roi nó quất túi búi vào bụng vào lưng mình ! Tôi tưởng tôi bị bán thân bất toại rồi . May mà giời thương ! Chỉ còn cánh tay trái chưa cử động lại được như cũ !
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng mực cũ - Phần 45 Phần 45Hậu trả lời :- Nó treo ngược chị lên chứ gì ?- Thì thế ! Rồi cứ roi nó quất túi búi vào bụng vào lưng mình ! Tôi tưởng tôi bị bánthân bất toại rồi . May mà giời thương ! Chỉ còn cánh tay trái chưa cử động lại đượcnhư cũ !Rồi chị khuyên Hậu nên vận động , đi tới đi lui , moi việc ra mà làm , đừng ngồi mộtchỗ để tránh bị phù thủng . Chị Thuyết và những bạn tù lâu năm , có thân nhân thămviếng hàng tháng , đồng tình nhường bớt miếng ăn manh áo cho Hậu , khiến cô hếtsức cảm động . Cô lại càng mừng hơn khi biết chị Thuyết cung cấp vũ khí cho QuốcDân Đảng , bị bắt quả tang mà bị tù có 5 năm . Như thế thì cái tội in truyền đơn của côchắc không đến nỗi bắt cô chết gục trong tù . Thằng Tây dù sao cũng nới tay với phụnữ .Bạn tù ở chung phòng không phải ai cũng có thiện cảm với Hậu . Họ cảm phục chịThuyết vì ở cương vị vợ của một ông chánh tổng hét ra lửa , được hưởng nhiều đặclợi của Tây mà vẫn cầm súng chống Tây bất chấp nguy hiểm . Họ cũng nể nang Hậuvì dám đi làm cách mạng , nhưng khi biết Hậu là cộng sản thì nhiều người tỏ ra e dèbởi hai tiếng cộng sản lúc ấy còn chứa đựng một cái gì rất mờ ám , đồng nghĩa với sắtthép , không có tình cảm gia đình và con người . Thời ấy chưa có đấu tố , chưa có cảicách ruộng đất vì cộng sản chưa nắm được chánh quyền . Nhưng chỉ cần nghe đồncộng sản chủ trương vô gia đình và vô tôn giáo là họ đã thấy rùng rợn rồi . Hậu và cácđồng chí của Hậu thời ấy cũng biết thái độ của đại đa số quần chúng đối với cộngsản như thế nào và Hậu rất bực mình vì họ không nhìn ra cái hay cái đẹp của cộngsản trong mục tiêu chống Pháp . Bao nhiêu thế hệ đã hy sinh cho cái lý tưởng cao cảấy !Nhưng họ chết đi là may ! Bởi nếu sống đến ngày cộng sản chiến thắng , họ sẽ phảinão nề chứng kiến cuộc cách mạng của họ hoàn toàn bị phản bội !Cùng bị giam chung với Hậu , cũng có vài tù nhân theo đạo Thiên Chúa . Nhóm ngườinày thì lại càng xa lánh Hậu một cách triệt để hơn bởi vì trong cách nhìn của họ , cộngsản đồng nghĩa với ma quỉ , chủ trương vô thần , không tin có Thượng Đế . Thậm chíhọ không muốn đến gần Hậu , không dám ngồi ăn chung bàn với Hậu vì sợ gần gũinhư thế thì có tội với Chúa . Bản thân họ là những tội phạm hình sự . Vậy mà họ vẫncảm thấy họ phạm tội gì đi chăng nữa thì cũng vẫn dễ được Chúa tha thứ hơn là kếtthân với Cộng sản vô thần !Giáo Hội Thiên Chúa Giáo Việt Nam , sau bao nhiêu bách hại của các vua triềuNguyễn , tính đến nay , 1929 , vẫn có đến một triệu hai trăm ngàn tín đồ . Do ảnhhưởng , hay đúng hơn là mệnh lệnh của Đức Giáo Hoàng Pio Xl , người công giáomặc nhiên phải coi cộng sản là kẻ thù . Một người không thể vừa là giáo dân vừa làcộng sản , bởi hai thứ ấy bất khả dung hợp .Riêng chị Thuyết không cần nghĩ xa . Chị biết Hậu mang lý tưởng đuổi ngoại xâm làchị cảm thấy gần gũi ngay . Huống chi Tổng Bộ Quốc Dân Đảng và nhất là đảngtrưởng Nguyễn Thái Học cũng chỉ nhắm một kẻ thù duy nhất là Tây , chứ chưa hềdạy chị phải căm thù các đảng phái khác , trong đó có cộng sản .Tháng ngày gần gũi , chị em kể cho nhau nghe những kinh nghiệm hoạt động , vừagian nan vừa sôi nổi . Nhưng dĩ nhiên chỉ kể những gì công khai hóa , nghĩa là nhữngchi tiết mà mọi người đã biết , đồng thời cẩn trọng tránh nhắc đến bất cứ bí mật nàocủa đảng mình , Hậu có lúc cười buồn bảo :- Chị còn làm được nhiều việc lớn , chẳng hạn như tiếp tế vũ khí đạn dược . Còn emchỉ nấu cơm gánh nước , chưa làm đuợc việc gì thì bị bắt !Chị Thuyết an ủi :- Cô còn trẻ mà lo gì ! Đường còn dài , chỉ cần giữ gìn sức khỏe và giữ vững tinhthần , rồi sẽ có ngày chị em mình cùng cầm súng đánh Tây , giành độc lập cho nướcnhà !Rồi đến ngày mùng 5 , tù nhân được phép ra thăm thân nhân . Hậu hoàn toàn khôngmột chút hy vọng gì là cha mẹ cô đã biết cô ở đây . Nhưng thật bất ngờ , Hậu cũngđược gọi tên ra khu tiếp tân . Đó là hai căn buồng nhỏ ở hai bên cổng chính trông raphố Hỏa Lò , Hậu mím môi để khỏi òa lên khóc khi nhìn thấy bà Lương đứng bên kiasong sắt , tay xách một cái giỏ khá nặng . Xa mẹ chưa đến một năm mà thấy mẹ giàxọm hẳn đi . Hậu giơ tay vẫy rồi nghẹn ngào gọi lớn :- Mẹ ơi ! Mẹ có được khỏe không ?Bà Lương sụt sùi mãi mới trả lời được :- Biết con còn sống là mẹ mừng rồi !Hậu nhìn mẹ , lòng dâng trào xúc cảm nhưng vẫn nghĩ ngay đến Duyên và chi bộ HảiNinh :- Mẹ đi một mình hở mẹ ? Bố con với các em con vẫn khỏe mạnh đấy chứ mẹ ?Bà Lương gạt nước mắt đáp :- Ừ ! Mẹ đi một mình . Cả nhà vẫn bình thường . Con cố gắng giữ gìn sức khỏe ,đừng bận lòng lo nghĩ về bố mẹ và các em ở nhà .Trong khi hai mẹ con nói chuyện thì giám thị đổ tung cái giỏ của bà Lương , khám xéttỉ mỉ từng chút trước khi trao lại cho Hậu . Hai bộ quần áo , lọ muối vừng , bánh kẹovà thuốc men . Hậu hơi thất vọng vì Duyên không đi chung với bà Lương . Cô nhắc :- Mẹ ơi ! Tháng sau mẹ bảo Duyên nó lên thăm con , mẹ khỏi phải lặn lội đường xáxa xôi !Bà Lương gật đầu rồi cúi xuống . Bà đang đau đớn xé ruột vì Duyên cũng đã bỏ đi từtháng nay . Nhà bây giờ chỉ còn thui thủi hai ông bà già và thằng Út Hoàn . Tân chết rồi, chả nói làm gì . Hậu trốn đi làm bà lúc tỉnh lúc mê hơn nữa năm nay vì tưởng Hậucũng đã chết . Nay được tin Hậu vẫn còn sống , dù đang ở tù , niềm vui trong lòng bàcũng bùng lên được đôi chút nhưng lại tắt ngay vì Duyên đã từ giã lên đường . Bây giờnghe Hậu nhắc đến Duyên , bà càng tủi thân nhưng không dám nói cho Hậu biết . Giađình bà từ một năm nay , đời sống kinh tế xuống dốc lắm , song song với sự sa sút vềmặt tinh thần khởi sự từ cái chết của Tân . Hậu bỏ đi , nhà bà mất đi một công laođộng chủ lực . Lại thêm bà vì héo hắt tâm can , chả muốn làm lụng gì , cứ nay ốm maiđau , nói năng lẩn thẩn . Hơn lúc nào hết , Duyên thấy rõ mình bây giờ là trụ cột chốngđỡ mái nhà này , vì vậy , tuy hăng say nhiệm vụ Đảng mà Duyên không hề sơ sót mọiviệc lớn nhỏ trong nhà . Duyên muốn kéo cái gia đình mình trở lại cuộc sống bìnhthường , hy vọng thời gi ...