Câu hỏi làm Duyên choáng váng , cô phân vân nhìn xuống chân , bàn tay lơ đãng nhổ những bông cỏ may bám vào gấu váy . Chẳng phải Duyên ngại thoát ly . Đã theo cách mạng thì biết trước sẽ có ngày bỏ nhà lo việc nước như Hậu . Nhưng mẹ Duyên lúc này yếu sức mà Duyên thì lại nặng tình gia đình hơn Hậu . Chẳng biết bà Lương mắc bệnh gì mà cứ dai dẳng nằm ho sù sụ , biếng ăn , khó ngủ , toàn thân sa sút thấy rõ ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng mực cũ - Phần 46 Phần 46Câu hỏi làm Duyên choáng váng , cô phân vân nhìn xuống chân , bàn tay lơ đãng nhổnhững bông cỏ may bám vào gấu váy . Chẳng phải Duyên ngại thoát ly . Đã theo cáchmạng thì biết trước sẽ có ngày bỏ nhà lo việc nước như Hậu . Nhưng mẹ Duyên lúcnày yếu sức mà Duyên thì lại nặng tình gia đình hơn Hậu . Chẳng biết bà Lương mắcbệnh gì mà cứ dai dẳng nằm ho sù sụ , biếng ăn , khó ngủ , toàn thân sa sút thấy rõ .Ông Lương sắc bao nhiêu thuốc cũng không trị dứt . Duyên thì đoán chắc mẹ mìnhchẳng có bệnh gì ngoài sự dằn vặt nhớ thương Tân và Hậu . Bây giờ nếu Duyên lại đithì mẹ cô sẽ ra sao ? Đến héo mòn mà chết mất thôi ! Cô ngẫng lên dè dặt nói :- Hỏi anh cái này . Chi bộ Hải Ninh cử người nào thoát ly cũng được , hay cứ nhấtđịnh phải là tôi ?Quảng nhìn Duyên hơi thất vọng . Cái thái độ nhiệt tình của Hậu trước đây mới đúnglà người làm cách mệnh . Còn Duyên , đoàn thể cần đến mà lưỡng lự thì không xứngđáng là một đảng viên chứ nói chi đến bí thư chi bộ !Duyên cũng nhận ra ngay ánh mắt không vui của Quảng , lòng giằng co áy náy , cô vộiphân trần :- Mẹ tôi đang ốm . Ốm từ ngày chị Hậu tôi ra đi ! Phần nhớ anh Tân tôi , phần thươngchi Hậu ! Giá anh cho tôi thư thêm một thời gian nữa thì tiện cho tôi hơn !Một người cộng sản đúng nghĩa thì không được quyền nói như thế , bởi như thế thìvẫn còn hữu khuynh , vẫn còn biểu lộ tình cảm tiểu tư sản hèn yếu .Duyên cũng biết vậy , biết mình còn lấn cấn chuyện gia đình . Nhưng những ngày ởbên mẹ sau khi Hậu giả vờ tự tử , Duyên mới hiểu được lòng mẹ thương con đếnmức nào . Từ những cúng kiến , lên đồng , rồi những huy động xóm làng đi tìm xácHậu , những đêm trăn trở đầy nước mắt và tiếng thở dài bất tận , khiến Duyên nhiềuphen phải mủi lòng khóc theo và đã toan cho mẹ biết là Hậu chưa chết ! Duyên nhớ cóđêm trăng mờ , Duyên đã ngủ được một giấc dài lắm , tình cờ thức giấc vẫn còn thấymẹ mình thơ thẩn ngoài hiên . Duyên vội chạy ra đở mẹ vào nằm chung với mình . Bàlương òa lên khóc lớn và bảo :- Mẹ nhớ cái Hậu quá ! Chả ngủ được !Rồi bà sụt sùi kể :- Dạo ấy , nó xin mẹ có mỗi cái áo dài nhưng mà mẹ không cho ! Bây giờ nghĩ lại ,mẹ thấy bứt rứt lắm ! Con có muốn may sắm gì thì cứ cho mẹ biết ! Mẹ không tiếc !Duyên úp mặt vào vai mẹ để khỏi khóc thành tiếng . Khác với Tây phương , người mẹViệt Nam thương con thường ít tỏ bằng lời . Chẳng những thế , nhiều bà hễ mởmiệng ra là mắng con , quanh năm không đuợc một câu nói dịu dàng . Nhưng khi hữusự mới thấy lòng thương con thâm sâu không bờ bến .Nằm một chốc , Duyên tưởng mẹ đã ngủ rồi thì bà kể :- Năm ngoái , năm kia , mẹ chỉ mong cái Hậu với con lập gia đình . Nhưng bây giờ thìkhác . Hôm nọ bà Khán Huân gặp mẹ , có ý đánh tiếng hỏi con cho cháu bà ấy . Nhưngmẹ bảo để thư thả , nhà bây giờ neo người quá !Duyên càng cảm động hơn . Đó chính là những sợi giây tình cảm giữ chân Duyên lại ,ít nhất trong lúc bà Lương còn đang chữa bệnh chưa lành .Quảng lại cầm cái điếu lên , lấy thuốc lào nhét vào nõ . Nhưng chợt nhớ ra nước trongcái điếu đã cạn khô , Quảng đứng dậy nhìn quanh rồi bước lại một vũng nước trâuđằm bên kia đường , vụt tay múc nước đổ vào điếu . Ông trở lại chỗ cũ , đủng đỉnhchâm lửa hút . Rít xong hơi thuốc lào dài , ông mới bảo :- Nhẽ ra thì tôi không tiết lộ cái tin này , vì nó phạm nguyên tắc bí mật . Nhưng chị đãbảo thế thì tôi đành nói thật .Ông dừng lại , Duyên mở to mắt nhìn ông chờ đợi . Quảng thở dài rồi bảo :- Chị Hậu bị bắt rồi !Duyên hoảng hốt kêu lên :- Bị bắt rồi ! Bao giờ ?- Mới hôm kia !- Chị tôi bị bắt ở đâu ?Quảng chậm rãi giải thích :-Tôi chỉ được Thành Bộ Hà Nội thông báo là chị Hậu đã bị bắt . Chính vì thế hôm naytôi phải về đây gặp chị ngay . Có hai việc cần phải trao đổi . Thứ nhất , chị phải thoátly càng sớm càng tốt , vì chỉ nay mai mật thám có thể sẽ đến lục xét nhà chị . Chịkhông ở Hải Ninh được nữa . Thế nào cũng bị bắt . Thứ hai , chị về họp chi bộ ngaytối nay hay ngày mai , tuyệt đối đừng cho chi bộ biết tin là chị Hậu đã bị bắt . Chỉ nóirằng chi bộ cần cảnh giác , vì đang bị theo dõi . Tạm ngưng hoạt động một thời gian .Hay nói đúng hơn là chuyển hướng công tác , tránh hội họp , tránh gặp riêng nhau ,không vận động tuyên truyền với bất cứ người nào khả nghi vì có thể bị gài vàotròng . Chắc chắn là mật thám sẽ chỉ thị lý trưởng và trương tuần theo dõi các đồngchí Hải Ninh ! Phải hết sức đề phòng để tránh bị bắt …Duyên lặng người ngồi im , cố mím môi để nước mắt khỏi trào ra . Anh Tân cô chưalàm được việc gì , chỉ lang thang ra biên giới rồi chết . Chị Hậu cô cũng chưa làmđược gì , chỉ mới lên thành phố có nửa năm rồi bị bắt . Bị bắt thì cũng kể như chết ,hoặc có khi còn khổ hơn là chết ! Duyên đã nhớ lại cả mấy tháng trời mẹ cô vật vờchết đi sống lại khi Hậu báo tin tự tử . Duyên trở thành điểm tựa của gia đình , làniềm an ủi cần thiết của bà Lương . Mẫu tử tình thâm , mẹ con càng ngày càng gắn bóhơn vì c ...