Hậu lặng người cúi xuống . Cô vừa trãi qua một tháng trời lãnh chịu những trận đòn tra tấn dã man nhất của mật thám , vết thương chưa lành được một phần nhỏ . Thế mà nghe tin Duyên đã ra đi , cô đã quên ngay những đớn đau của mình để chỉ ái ngại cho em gái . Biết đâu , chỉ nay mai , Duyên cũng sẽ bị bắt như Hậu ! Bị bắt khi chưa làm được việc gì cho đoàn thể . Cô lắc đầu mấy cái , cố gạt đi , không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng mực cũ - Phần 52 Phần 52Hậu lặng người cúi xuống . Cô vừa trãi qua một tháng trời lãnh chịu những trận đòntra tấn dã man nhất của mật thám , vết thương chưa lành được một phần nhỏ . Thếmà nghe tin Duyên đã ra đi , cô đã quên ngay những đớn đau của mình để chỉ ái ngạicho em gái . Biết đâu , chỉ nay mai , Duyên cũng sẽ bị bắt như Hậu ! Bị bắt khi chưalàm được việc gì cho đoàn thể . Cô lắc đầu mấy cái , cố gạt đi , không nghĩ đếnchuyện xui xẽo ấy nữa . Nhân thể gã cai tù cứ nhìn hai mẹ con đăm đăm . Hậu nóibóng gió :- Con gái lớn ai cũng phải đi mẹ ạ ! Thôi , mẹ đừng có buồn ! Thư thả rồi em concũng sẽ liên lạc về ! Dù sao , cũng còn thằng Hoàn ở bên cạnh bố mẹ !Bà Lương bật khóc nấc lên một lúc rồi cố dằn xúc động , nâng vạt áo hỉ mũi . Bà toankể bao nhiêu nỗi khổ ở nhà từ ngày Duyên đi . Nhưng bà không kể được vì mấy gã caitù cứ đi tới đi lui , hoặc cố tình đứng lảng vảng bên cạnh cho đến khi hết giờ thămnuôi . Hôm ấy là đầu tháng 11 năm 1929 . Lúc chia tay , bà Lương sụt sùi mãi mới nóiđược một câu- Con cố gắng giữ gìn sức khỏe . Gặp con , mẹ đứt từng khúc ruột . Nhưng dầu concũng còn nom thấy con ! Chỉ khổ cái Duyên , chả biết rồi sẽ ra sao !Hậu trấn an mẹ một câu vô nghĩa :- Mẹ đừng quá lo ! Em con chả sao đâu ! Tháng sau mẹ lên , nhớ mang cho con cái áobông . Mùa này giời bắt đầu rét !Bà Lương tay nâng vạt áo lau nước mắt :- Mẹ nhớ rồi ! Thôi , mẹ đi đây !Bà Lương lầm lũi bước ra cổng . Vừa đi , bà vừa nhớ lại trọn vẹn hình ảnh củaDuyên buổi sáng sớm hôm ấy khi bà tiễn chân con trước thềm nhà .Cũng giống như cuộc hành trình thoát ly của Hậu hơn nữa năm về trước , từ Hải Ninh, Duyên đi bộ qua cánh đồng làng , rẽ lên con đê cao rồi cứ thế mà cắm đầu rảo bướclên tỉnh . Cái tay nải bằng vải nâu đeo trên vai , làm Duyên trông giống như người đitản cư chứ không có vẻ gì là một cô gái đi chợ . Điều này làm cô giật mình tự trách vìnhận ra mình thiếu thận trọng , nhất là mỗi khi có khách bộ hành đi ngược chiều , đămđăm nhìn Duyên như theo dõi . Trước đây , mỗi lần lên tỉnh gặp Quảng nhận công tác ,bao giờ Duyên cũng gánh đôi quang gánh , hay ít ra cũng bưng một cái thúng , đựng vàicủ khoai hay bó rau để nhỡ có bị xét hỏi , người ta khỏi nghi . Hôm nay , Duyên biếtmình sẽ không trở lại Hải Ninh , cho nên mới dùng cái túi vải gọn ghẽ để đựng mấybộ quần áo và dăm ba thứ lặt vặt . Cũng may là dọc đường không gặp trở ngại gì .Lên đến tỉnh , bước trên con đường quen thuộc giữa hai bên phố xá , Duyên liếc mắtvào hiệu thuốc lào , nơi cô vẫn thường gặp Quảng , hôm nay thấy một cặp vợ chồnglạ hoắc đang đứng sau quầy . Duyên vội cắm đầu đi thẳng một quãng đường khá xađến tiệm gạo Thịnh Ký , mới dừng lại bên kia đường trông sang . Cô đứng tần ngầnmột chút , lấy nón quạt mồ hôi , quan sát kỹ lưỡng rồi băng ngang con lộ hẹp , bướcnhanh vào tiệm . Những thúng gạo mậu đủ các loại , đổ vun lên thành ngọn , đặt sansát bên nhau cho khách chọn lựa . Vào sâu hơn , sát bức vách ngăn buồng , bên trong làtừng đống bao tải căng phồng , còn nguyên , đặt chồng lên nhau , cao gần tới trần nhà .Chủ nhân là một người đàn ông trẻ tuổi Duyên chưa từng gặp bao giờ . Anh ta mặcquần nâu , áo may ô trắng cháo lòng , đang cân gạo cho một bà khách . Duyên nhìn anhta , khẽ gật đầu chào . Qua ánh mắt , Duyên biết anh ta cũng nhận ra đồng chí . Duyênbuông tay nải , ngồi xổm xuống bên thúng nếp . Cô vụt bàn tay vào lớp nếp mới trắngtinh , bốc một nắm , rồi xòe bàn tay ra chỗ ánh sáng và nói :- Hôm nọ , ông để cho tôi mấy đấu nếp ngon quá . Vừa dẽo vừa thơm . Thành ra mẹtôi bảo quay lại đong thêm lấy vài cân ! Chả biết cửa hàng có còn loại ấy hay không ?Anh thanh niên mồ hôi nhễ nhại đáp :- Thưa còn ạ ! Nhưng bà cảm phiền chờ tôi một tí . Tôi đang dở khách !Duyên vui vẻ đáp :- Vâng ! Ông cứ tự nhiên ạ !Vừa lúc ấy lại có thêm hai người khách bưng thúng vào . Duyên đứng dậy bảo :- Tôi chạy ra chợ một tí rồi tôi quay lại !Duyên nhấc cái tay nải lên vai rồi lại hạ ngay xuống và nói :- Ông cho tôi gửi nhờ cái này ở đây , có được không ạ ?Anh thanh niên rời cái cân , tiến lại phía Duyên và nói :- Được ạ ! Bà cứ để tôi cất vào trong kia !Rồi anh đỡ cái túi vải và cười :- Tiền bạc thì bà nhớ bọc theo đấy nhé ! Một mất mười ngờ , ngộ nhỡ có gì lại tráchoan tôi !Duyên cũng cười theo rồi bước nhanh ra cửa , thả bộ theo con phố đang tấp nập ngườiqua lại . Bấy giờ mới là xế trưa , nắng vàng còn rực rỡ nhưng trời cuối năm khôngnóng lắm . Nhìn những bà cụ buôn thúng bán bưng , dăm bó rau nhỏ , một mẹt cau mớibổ hoặc vài chục bánh gai bày bên lề đường , Duyên nôn nao nhớ đến mẹ dù chỉ xacách có mấy tiếng đồng hồ . Khác với Hậu là người chủ trương cách mạng triệt để ,Duyên mang bản tính yếu mền hơn nhiều , lại tận mắt chứng kiến những tháng ngàylao đao chết đi sống lại của mẹ vì thương con , nên việc thoát ly gia đình của Duyên làcả một biến cố lớn lao đôi khi làm cô hối hận muốn chùn bước . Đã thế , g ...