Danh mục

Dòng Sông Ly Biệt

Số trang: 195      Loại file: pdf      Dung lượng: 715.14 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhìn vào kính, chải sơ lại mái tóc, cột thêm chiếc nơ xanh, đánh tí phấn hồng lên má, mẹ bảo tôi trang điểm trông có vẻ thùy mị hơn. Lúc này tôi cần phải để cho người ta có cảm giác như vậỵ Hôm nay là ngày đi tìm việc thứ năm rồị Nói là tìm việc cũng không đúng lắm, vì gặp việc gì tôi cũng nhảy vào thử thời vận cả. Cầm một xấp giấy báo cắt rời trên tay chạy ngược chạy xuôi, lên xe buýt, xuống xe, dầm mưa... tới đâu tôi cũng chỉ gặp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng Sông Ly BiệtDòng Sông Ly Biệt Quỳnh Dao Dòng Sông Ly Biệt Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/195 http://motsach.infoDòng Sông Ly Biệt Quỳnh Dao Chương 1Nhìn vào kính, chải sơ lại mái tóc, cột thêm chiếc nơ xanh, đánh tí phấn hồng lên má, mẹ bảotôi trang điểm trông có vẻ thùy mị hơn. Lúc này tôi cần phải để cho người ta có cảm giác nhưvậỵ Hôm nay là ngày đi tìm việc thứ năm rồị Nói là tìm việc cũng không đúng lắm, vì gặp việc gìtôi cũng nhảy vào thử thời vận cả. Cầm một xấp giấy báo cắt rời trên tay chạy ngược chạy xuôi,lên xe buýt, xuống xe, dầm mưa... tới đâu tôi cũng chỉ gặp sự từ chối khéọ Hôm nay chắc cũngthế. Hiểu như vậy nhưng lúc nào tôi cũng hết sức tự gây lấy niềm tin. Mục rao vặt của tờ báohôm nay có đăng mấy chỗ cần ngườị Thứ nhất là phòng khám bệnh tư cần y tá, thứ hai là mộttờ báo mà tôi chưa hề nghe nói tới cần một thư ký tòa soạn, thứ ba là một công ty cần gấp mộtsố thiếu nữ trẻ đẹp chưa chồng.Tôi đã sửa soạn xong xuôi, mẹ tôi từ ngoài bước vào với chiếc dù trên tay, gương mặt tái xanhcủa người không quên mỉm nụ cười gượng gạo:- Y Bình, mẹ vừa sang thăm thím Trinh mượn được chiếc dù cho con đây, từ đây con khỏi phảidầm mưa nữa rồi, dầm mưa mãi bệnh thì khổ... Giày của con cũng vá xong, ông thợ đầu ngõ tốtquá, ông ấy bảo trả tiền sau cũng được.Tôi nhìn mẹ, hôm nay trông người thật xanh xaọ Tôi hỏi:- Mẹ, mẹ không khỏe trong người à?Mẹ tôi gượng cười, nụ cười trông thật tội nghiệp:- Không, không sao cả con.Tôi đoán, có lẽ chứng bệnh nhức đầu của người lại làm tình làm tội ngườị Mẹ ngồi xuống tấm dahổ lót trước giường của ngườị Tấm da hổ này mang tận từ nước ngoài về. Lúc đầu gia đình tôi cóđến bẩy tấm, nhưng bây giờ còn lại một tấm độc nhất này thôị Mẹ thường ngồi trên tấm da nàymay vá. Trong những tháng lạnh, khi áo không đủ ấm, người thường vo tròn trong đó. Trongcăn nhà nhỏ hai gian của chúng tôi, một chút phú quý, một chút vàng son của thời xa xưa cònlại là nó.- Mẹ ơi, có lẽ con phải đến Phương Du mượn ít tiền, trưa nay nếu không thấy con về thì chắc tốicon mới về được, mẹ đừng lo nghẹPhương Du là bạn học của tôịMẹ nhìn tôi một lúc mới hỏi:- Sợ mượn tiền rồi không trả nổi thì cũng khổ.- Chuyện đó tính sau, bây giờ mượn được thì tốt rồị Phải chi lúc trước đậu xong tốt nghiệp phổthông con đi học thêm đánh máy, tốc ký thì hay biết mấy, bây giờ chỉ còn có cái bằng tốt nghiệpai cũng coi không ra gì cả.Mang dù ra cửa, xỏ giày vô, tôi nhìn bầu trời u ám bên ngoàị Những hạt mưa bụi bay đầy sân.Trang 2/195 http://motsach.infoDòng Sông Ly Biệt Quỳnh DaoMẹ bước theo, đưa tôi ra khỏi cổng xong người khép cửa lại, không quên dặn dò:- Nhớ về sớm nghen con!Tôi quay sang nhìn mẹ, rồi bước nhanh. Nên đến nơi nào trước đâỷ Phải rồi, ta đến phòngkhám bệnh trước. Xem nàỏ Nằm trong hẻm đường Nam Lộ. Để tiết kiệm bốn ngàn bạc còn lạitrong túi, tôi không ngồi cả xe buýt. Khi tìm ra con đường, tôi đi gần suốt buổi mà vẫn khôngtìm thấy con hẻm ở đâụCuối cùng rồi cũng tìm rạ Con hẻm vừa hẹp vừa tối lại đầy bùn, quanh gần sáu, bẩy khúc quẹo,bùn lấm đầy giày tôi mới tìm ra địa chỉ. Đấy là một ngôi nhà gỗ rách nát, có gác, cửa vào cóchiếc bảng xiêu vẹo với nét chữ nguệch ngoạc:PHÒNG KHÁM BỆNH NGOÀi GIỜBác sĩ Phước Anh đã từng du học ở Nhật phụ trách.Chuyên trị: Hoa liễu, di tinh, mộng tinh, mào gà, bất lực...Bên cạnh tấm bảng còn có dán mảnh giấy màu đỏ trên đấy có nét trẻ con nghịch đầy:CẦN MỘT Y TÁ, CHỊU CỰC GIỎI, CÓ TÍNH NHẪN NẠI, KHÔNG CẦN ĐIỀU KIỆN HỌCVẤN.Nhìn gian nhà với tấm bảng, tôi chợt rùng mình. Không đủ can đảm để bước tới gõ cửa, tôi lậptức quay đầu lại bước ra ngõ, cơ hội tìm việc làm trong ngày đầu tiên đã mất. Vứt mảnh tin vặtkia vào sọt rác, tôi nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ rồịCòn hai nơi để đến, trước nhất là tòa soạn tờ báo ở đường Hai Bà Trưng. Tôi lại thả bộ đến nơi,lại phải quẹo thêm năm, sáu khúc quanh mới tới được địa chỉ. Trước cửa tòa soạn tôi thấy đề“Tòa Soạn Báo”.Nói thật hồi nào tới giờ tôi chưa hề nghe tên một tờ báo nào có tên như thế. Nhưng nhìn nhữngchữ viết trên bảng tôi thấy vững tâm. Biết đâu đây là một tờ báo mớỉVuốt lại tóc, áo quần cho ngay ngắn xong, tôi tiến tới gõ cửa, cửa chỉ khép hờ, nhìn vào trongtôi thấy một gian phòng rộng khoảng ba thước vuông. Một chiếc bàn to, một chiếc ghế bànhcho học trò ngồi đã chiếm hơn phân nửa diện tích gian phòng... Trên chiếc bàn rộng, một gãđàn ông khoảng trên ba mươi tuổi mặc áo pul ...

Tài liệu được xem nhiều: