Ðêm tháng tám đến nhẹ nhàng. Trời không trăng. Đôi vì sao vừa hiện ra lấp lánh. Chúng tôi nằm thẳng chân giữa đồng cỏ, hai cánh tay chặp lại gối dưới để cho nhau nghe những chuyện tâm tình cách mười mấy năm về trước. Khí trời mát lạnh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng SữaDòng Sữa Sưu Tầm Dòng Sữa Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Ðêm tháng tám đến nhẹ nhàng. Trời không trăng. Đôi vì sao vừa hiện ra lấp lánh. Chúng tôinằm thẳng chân giữa đồng cỏ, hai cánh tay chặp lại gối dưới để cho nhau nghe những chuyệntâm tình cách mười mấy năm về trước. Khí trời mát lạnh. Bên kia dòng sông nhỏ, hai quả đồicon chắc nịch nhú cao lên. Từ trên núm quả đồi, hơi sương trắng đục chảy tràn xuống đầm đìatrên cây cỏ lan dài đến tận dòng sông.Anh Sáu Hải ngồi nhổm dậy chỉ vào hai chiếc bầu nhỏ bảo tôi:- Uống nữa đi chú! Bây giờ bảnh rồi!Tôi mỉm cười vâng theo, nhìn hôm nay mà nghĩ tới chuyện trước kia. Trước kia anh nghèo lắm,nghèo đến mức không có một đồng xu nhổ râu như lời anh vừa nói đùa với tôi để kết thúcquãng đời thơ ấu của anh. Anh đưa tay vuốt hai bên ria mép cười hà hà:Nói vậy chớ lúc ấy tôi mới có hăm mốt tuổi, râu chỉ lưa thưa ba sợi thôi. Hồi sửa soạn cáchmạng đó, mấy thằng trạc chúng tôi đi theo các anh lớn, vô Dân quân cứu quốc. Dân quân cứuquốc, chú biết không, là bộ đội của mình trước ngày Tổng khởi nghĩa ở Nam bộ đó. Rồi cáchmạng thành công. Bọn này chuyển sang Cộng hòa vệ binh, thành dân chủ lực, sau lấy tênchung là Vệ quốc đoàn. Hăng lắm, chú à! Nhưng hồi ấy tôi chưa hiểu bằng bây giờ, chỉ nghĩ gọnhễ có độc lập thì chắc mẫm là sướng đời hơn trước, cho nên phải ráng giữ nó.Thế rồi ba giờ sáng một đêm cuối năm bốn lăm, tôi đang đứng gác thì tàu Tây dưới sông nổsúng bắn lên bờ. Lửa trong họng súng phà ra đỏ lóe. Tiếp đó nghe nổ một tiếng hùm! Bọnnày nói: Rồi, nó tấn công mình rồi! Thế là phải đánh.Sau đó ít lâu, trong một trận giữ cầu, tôi bị thương. Trận đó mình rút lui theo cách đánh lúc banđầu. Tôi cố gắng chạy theo anh em ra đến cuối xóm thì đau nhói ở bụng nên quợ xuống bênmột gốc trâm bầu cạnh bờ đìa ngất đi.Qua một đêm. Hôm sau, những giọt sương ướt lạnh trên lá cây rơi xuống má làm tôi tỉnh lại. Tôimở mắt ra. Cuối cánh đồng tít tắp, ánh sáng đang ưng ửng trên đọt hàng dừa. Bỗng tôi nghe cótiếng chân ai xa xa lội trên ruộng nước. Tiếng nước lõm bõm mỗi lúc một rõ dần. Tôi ôm gốctrâm bầu nổi đầy u gai cố gượng dậy, đưa mắt tìm. Ngoài kia, cách tôi chừng vài ba công đất, cómột người đang lom khom nhìn xuống ruộng, thỉnh thoảng lại cúi nhặt một vật gì bỏ vào trongcái rổ bưng ở bên hông, chắc là đang bắt ốc. Trong buổi sớm lờ mờ, tôi nhìn kỹ một lúc mới biếtđó là một người phụ nữ. Cả người chị ấy chỉ có một chiếc quần đùi. Mái tóc dài để xõa tung trênTrang 1/9 http://motsach.infoDòng Sữa Sưu Tầmbộ ngực trần trơ trụi. Gặp được người tôi mừng quá, quên để ý, cứ cố sức gọi lên một tiếng to.Chị quay người lại bước về phía tôi, ngơ ngác tìm. Nhưng khi biết tôi là đàn ông, chị bỗng giậtthót mình, ngồi thụp ngay xuống ruộng. Chị kêu lên một tiếng nhỏ, đưa hai cánh tay gầy gò lênche lấy ngực rồi bỏ chạy. Hai chân chị quấn lấy nhau, đá tung lên từng đám nước sáng. Chẳngbao lâu bóng chị lẫn mất vào bãi năn vàng giữa mấy đám ruộng hoang. Tôi muốn chạy theonhưng đau quá, đứng lên còn không được nữa là. Tôi đành thở ra nằm phục xuống bờ đìa vừagiận, vừa đau lại vừa lo sợ.Cũng nói cho chú biết là hồi đó mình đánh Tây theo cách vườn không nhà trống, vì vậy muốngặp được đồng bào chẳng phải chuyện dễ. Chắc chị đó nghèo quá, ở sâu trong hậu cho nênkhông tản cư. Nhưng chẳng lẽ chị ở lại có một mình? May ra còn người khác. Nghĩ thế mà tôilặng đi, chịu đau rán nằm đợi.Quả vậy, khi trời sáng thiệt mặt thì từ phía bãi năn có một người xăm xăm đi ra. Đó là một ônggià. Ông cầm cái gậy nặng vừa đi vừa quất tung lên những bông cỏ. Thỉnh thoảng ông dừngbước, lấy tay che mắt ngó. Tôi mừng quá, gọi ông đến và nói rõ cảnh ngộ của tôi. Lúc đầu ôngnhìn tôi như thăm dò trong giây lát. Rồi ông ngồi chồm hỗm, đưa bàn tay còn trơ những đốtchai ra vén nhè nhẹ vạt áo tôi lên, cái vạt áo bà ba đen cũ mèm, lấm bê bết đất và thấm đầymáu khô cứng lại. Ông cúi đầu ghé mắt nhìn vết thương. Đôi mắt ông từ nghi ngờ, lạnh nhạtbỗng sáng lên, ấm lại dường như nãy giờ ông đang nghiệm xem tôi bị giặc bắn trong khi mặt đốimặt với chúng nó hay là trong khi tôi đang sợ hãi bỏ chạy. Ông hỏi một câu rắn rỏi:- Đằng mình hả?- Dạ phải, đằng mình, bác à!Ông gật đầu nói nhỏ:- Vậy mà con Năm tưởng tụi nó chớ!Hả? Chú thấy sao? Chắc chú đoán con Năm có lẽ là người phụ nữ lúc đầu chứ gì? Và việc ônglão ra đây cũng như tất cả thái độ nghi ngờ của ông nãy giờ cũng đều do chị ta mà có, phảikhông?ừ! Lúc ấy tôi cũng đoán như chú. Tôi định hỏi nhưng ông già đ ...