Phải mất gần một tuần đi tìm, ông Đầy mới gặp được ông Thiếu. Hai ông vốn là bạn thương hồ, biết mặt hồi cái thời ở truồng tắm mưa, tắm sông chọi sình. Thuở ấy, cả hai ông đều nhớ, dân thương hồ mỗi năm nhóm họp hai lần. Đó là dịp tết và rằm tháng bảy. Họ chọn ngã tư Vàm Neo, ghe lớn neo ở giữa, ghe nhỏ đậu bao quanh. Mọi người quây quần lại, sau phần nghi lễ cúng bái là bữa tiệc tạm gọi linh đình. Khi ấy thằng cu Đầy cũng giống như...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng trôi Dòng trôi TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN HUY MINH PHƯƠNGPhải mất gần một tuần đi tìm, ông Đầy mới gặp được ông Thiếu. Hai ông vốn là bạnthương hồ, biết mặt hồi cái thời ở truồng tắm mưa, tắm sông chọi sình. Thuở ấy, cả haiông đều nhớ, dân thương hồ mỗi năm nhóm họp hai lần. Đó là dịp tết và rằm tháng bảy.Họ chọn ngã tư Vàm Neo, ghe lớn neo ở giữa, ghe nhỏ đậu bao quanh. Mọi người quâyquần lại, sau phần nghi lễ cúng bái là bữa tiệc tạm gọi linh đình.Khi ấy thằng cu Đầy cũng giống như thằng cu Thiếu vậy, ngày qua ngày quen ở trên ghechứ chẳng mấy khi được bước lên bờ. Thiệt thòi đủ thứ. Không được đi học, không quenbạn bè và dĩ nhiên không có cảnh vui chơi như những ai có tuổi thơ sống trên bờ. Mẹ cuĐầy mua sách học vần xuống ghe cho con, cu Đầy học hơn nửa tháng đã đâm ra chánnản. Nhưng phải nói là trí nhớ cu Đầy tốt. Những câu mẹ đọc trong sách hai, ba lần là cuĐầy đã thuộc. Đến rằm tháng bảy cu Đầy đem cái sự học của mình khoe với cu Thiếu, lạicòn dạy cho cu Thiếu viết chữ nữa. Chữ o thì cu Thiếu viết được, đến chữ a thì cái nétmóc được cu Thiếu viết ngắn ngũn giống như chữ ơ nằm nghiêng. Cu Đầy lên giọng,chửi đồ ngu. Cu Thiếu cười hề hề, nói cái chữ vừa viết giống như trái xoài chín bị lột mộtmiếng vỏ. Chán, cu Đầy hổng thèm làm ông thầy nữa. Cu Đầy sực nhớ và khoe chuyếnrồi có ra tới cửa biển và xuống đó tắm. Cu Thiếu hỏi lại, bộ không sợ cá sấu sao? Cái mũicủa cu Đầy hếch lên, sợ gì, ở đó cũng có nhiều người tắm mà! Cu Thiếu ngây ngô nhờ cuĐầy có dịp ra cửa biển thì múc thùng nước về, nếu nặng quá không múc bằng thùng thìmúc bằng ca cũng được, để tắm một lần cho biết nước biển có giống nước sông không.Lần này cu Thiếu lại bị cu Đầy chửi cho là ngu như con cá mòi nằm sắp lớp. Nước biểnthì cũng là nước, mặn chát chứ có ngon lành gì. Cu Thiếu gãi gãi đầu rồi buông câu ờ há!Nhanh quá, mới đó mà đầy mấy chục năm, gần một kiếp người…Chiếc ghe của ông Đầy và ông Thiếu đậu sát nhau, gần một ngã ba sông. Người trên bờnhìn xuống có thể đoán biết ghe của ông Thiếu khá hơn ông Đầy vì có chiếc máy ku-le 4.Nhưng cả hai cái mui bầu thì chẳng hơn gì nhau, đều là lá chằm đóp được bọc ngoài mộtlớp cao su trắng, mỏng. Ông Đầy lui cui bật bóng điện từ chiếc bình ắc quy rồi nhẩmtrách trời tháng mười sao mau hết ngày, đã vậy ở trên bờ cũng bị cúp điện. Ông Thiếu lêntiếng nhắc đêm nay có trăng mùng năm rồi và không quên lặp lại thói quen khi nói haylàm sai một điều gì đó thì buông câu thôi bỏ đi.Ông Đầy đang dọn chén đũa vô mâm chợt quay lại – cha nội, ông kêu tui bỏ mấy con cámòi này à? Đâu có, tui biết tính của ông mà, không tin thì mở hộp ra coi… Đúng là raurăm ở trên, cá mòi nằm dưới còn được bốn con.Ông Thiếu đi chắt bình rượu thuốc. Cả hai ông đều định đêm nay sẽ uống quắc cần câumới thôi. Nhưng ngặt nỗi, cái bình rượu nhào thấy cái nhiều hơn nước. Xác trái nhào đãtan ra thành bột, chắc rằng nó đã được ngâm nhiều ngày. Thôi, bỏ đi – ông Thiếu lặp lạicâu đó khi ông Đầy vừa lấy đũa gắp miếng cá mòi đưa lên miệng. Bỏ là bỏ cái gì chanội? Ông định bỏ tui đi à?. Nói tầm phào không hà, tui kêu bỏ chai rượu xuống, để tui rótcho. Cái tâm của ông không được tĩnh, cứ đưa lộn vòng hoài… thôi, bỏ đi. Nói chuyệnkhác coi…Cái chuyện khác được ông Thiếu khơi lại ở đây vẫn là cái tên của ông. Chuyện đó ôngĐầy nghe đến thuộc lòng. Ông từng than oán rằng cái tên lúc nào nó cũng vận vào cáibổn mạng. Ông mang tên Thiếu nên chẳng bao giờ thấy mình được dư dả. Ông đã đi hơnhai phần ba đời người, không vợ, không con, tài sản của ông có hiện giờ chỉ là chiếc gheđi mua ve chai với nhiều mảnh chắp vá. Nó có thể mục nát bất cứ lúc nào. Vậy nhưng,ông đã nghiệm ra ở đời này hình như không có gì là nguyên vẹn cả. Con sông thì đượcngười ta chắp vá rồi nạo vét để sửa dòng thông sâu, con đường thì được người ta chắp váđể sửa lối. Người ta cũng có thể chắp vá những tật xấu, những thói hư. Nhưng với nỗiđau thì không phải lúc nào sự chắp vá cũng trở nên lành lặn.Ông Đầy vừa uống xong thì lại thấy li rượu đầy được đặt ngay trước mặt. Cha nội, bộ ôngmuốn tui đi ngủ sớm à? – ngủ nghê gì, cái nào của ông là của ông, ông không cầu thì nócũng tới. Ông Đầy bưng li rượu lên mà bật ho húng hắng, vì ông thấy câu nói vừa rồi nhưcó ám chỉ điều gì. Ông Thiếu đang ngồi xếp bằng, vẫn thói quen lấy bàn tay vò vò cái đầugối với nét mặt rất thanh thản. Có gì lạ đâu, hồi trẻ hai người đã cùng yêu một cô gái.Cũng là dân thương hồ, cô gái có cái tên rất dễ mến là Ngoan. Chẳng biết nghe lời ai,trong ngày rằm tháng bảy chàng trai mang tên Thiếu mang tặng cho cô Ngoan một bóbông lục bình. Cô Ngoan nhận món quà rồi nói rằng rất thích thứ này, nhưng với món cámòi cô còn khoái hơn nữa. Hay được chuyện đó, mẹ của Thiếu vọt miệng chửi thằng nàylớn mà còn dại. Biết người ta không có cảm tình thì để dành bông lục bình chấm mắmkho ăn còn có nghĩa. Khi đó chàng trai tên Đầy cũng bị cha mẹ mắng là đồ dại gái. Móncá ...