Trong một thóang một cơn giận dữ tuyệt đối bao trùm lấy tôi. Như thể là ông ấy đã xúc phạm đến cuộc sống của Lucy một cách nặng nề. Tôi vỗ mạnh bàn, đứng dậy và nói với ông ấy, "Bác sĩ Van Helsing, ông điên rồi chăng?" Ông ta ngẩng đầu lên và nhìn vào tôi, và ngay lập tức vẻ dịu dàng trên mặt ông đã khiến tôi trấn tĩnh lại phần nào. "Ước sao tôi như vậy!" ông ta nói. "Trở nên điên dại sẽ khiến người dễ dàng chịu đựng hơn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dracula - Phần 13 Phần 13Trong một thóang một cơn giận dữ tuyệt đối bao trùm lấy tôi. Như thể là ông ấy đãxúc phạm đến cuộc sống của Lucy một cách nặng nề. Tôi vỗ mạnh bàn, đứng dậy vànói với ông ấy, Bác sĩ Van Helsing, ông điên rồi chăng? Ông ta ngẩng đầu lên và nhìn vào tôi, và ngay lập tức vẻ dịu dàng trên mặt ông đãkhiến tôi trấn tĩnh lại phần nào. Ước sao tôi như vậy! ông ta nói. Trở nên điên dạisẽ khiến người dễ dàng chịu đựng hơn một sự thật như thế này. Ôi, bạn tôi, có lúcnào, anh thử nghĩ đi, tôi đã đi đi lại lại như thế nào, vì sao tôi phải chờ một thời giandài như vậy để chỉ nói với anh một điều đơn giản như thế? Chẳng lẽ vì tôi ghét bỏanh và tôi đã ghét bỏ anh trong suốt cuộc đời? Chẳng lẽ vì tôi muốn anh bị tổnthương? Cái điều mà tôi muốn, đến lúc này vẩn chưa phải là quá trễ, chẳng phải là đểđáp lại cái lần mà anh đã cứu cuộc sống của tôi không một cái chết kinh khủng? A,không! Hãy tha thứ cho tôi, tôi nói. Ông ta tiếp tuc, Bạn tôi, tại vì tôi muốn cho anh tiếp nhận một sự thật như thế mộtcách dễ chịu nhất có thể, bởi vì tôi biết anh đã yêu cô tiểu thư dịu dàng ấy như thếnào. Nhưng thậm chí tôi vẩn không buộc anh phải tin. Thật khó mà chấp nhận ngaybất kỳ một sự thật mơ hồ nào, và chúng ta có thể sẽ nghi ngờ suốt một điều mà chúngta luôn tin rằng nó không phải như vậy. Thật khó mà chấp nhận một sự thật cụ thểbuồn thảm như vậy, và với một người như cô Lucy. Tối nay tôi sẽ đi chứng minh nó.Anh có dám đi với tôi không? Điều này làm tôi do dự. Byron đã loại một người không thích chứng minh sự thật rakhỏi phạm trù ghen tỵ. Và ông ta rất ghét việc chứng minh đến tận cùng một sự thật. Ông ta nhận thấy vẻ chần chừ của tôi, bèn nói, Logic rất đơn giản, lúc này thìkhông phải là lúc áp dụng cái logic của người điên, nhảy từ bụi cỏ này sang bụi cỏkhác trong một vũng lầy mơ hồ. Nếu nó không đúng, thì công việc chứng minh sẽmang lại niềm an ủi. Ít nhất nó cũng không làm hại gì cả. Còn nếu như nó đúng! Ah,đó chính là điều khủng khiếp. Mọi điều khủng khiếp nữa đều làm rõ mục đích của tôi,và nó cần đến niềm tin. Để tôi nói với anh điều tôi đề nghị.Trước tiên chúng ta sẽ điđến thăm đứa bé trong bệnh viện. Bác sĩ Vincent, ở Bệnh Viện Miền Bắc, nơi mà báochí nói đứa bé đang được điều trị ở đó, là bạn của tôi, và tôi nghĩ rằng đó là bạn củaanh khi anh học ở Amsterdam. Anh ta sẽ chấp nhận hai nhà khoa học quan sát côngviệc của anh ta, nếu như anh ta không chấp nhận hai người bạn. Chúng ta sẽ khôngnói với anh ta điều gì, ngoại trừ rằng chúng ta muốn biết thêm. Và rồi… Và rồi? Ông ta lấy ra một cái chìa khóa và đưa nó lên. Và rồi chúng ta, tôi và anh, sẽ quađêm trong nghĩa địa nơi chôn cất Lucy. Đây là chìa khóa hầm mộ. Tôi lấy nó từ ngườilàm áo quan để đưa cho Arthur. Tim tôi đập thình thịch, và tôi cảm thấy rằng chúng tôi sắp phải đương đầu với mộtthử thách khủng khiếp. Tôi không thể làm gì, nhưng tôi lấy hết can đảm tôi có thể cóvà nói rằng chúng tôi nên gấp lên, vì đã quá trưa rồi. Chúng tôi thấy đứa trẻ đã tỉnh. Sau khi ngủ dậy và ăn một chút, thì mọi việc có vẻđã tiến triển tốt. Bác sĩ Vincent lấy băng ra khỏi cổ đứa trẻ và chỉ cho chúng tôi nhữnglỗ thủng. Không nghi ngờ gì nữa, nó giống như những lổ thủng trên cổ họng Lucy.Chúng nhỏ hơn, và có cạnh sắc nét hơn, thế thôi. Chúng tôi hỏi Vincent xem anh tanghĩ gì về điều này, anh ta trả lời chúng hẳn là gây ra từ vết cắn của một lòai thú nàođó, có thể là chuột, nhưng về phần mình, anh ta giả định rằng có thể là từ một lòai dơicó rất nhiều ở vùng bắc London.Trừ ra một số lòai vô hại, anh ta nói, có một sốlòai hoang dại đến từ miền Nam thì rất độc. Một số thủy thủ có thể đã mang nó vềnhà, và nó tìm cách trốn thóat, hoặc thậm chí có thể một con còn trẻ đã thóat khỏiVườn Thú, hoặc là nó đã được nuôi bởi một con ma cà rồng. Những chuyện này cóthể xảy ra, các ông đã biết rồi đấy. Chỉ mới mười ngày trước một con sói đã trốnthóat, và tôi tin là nó đã lần theo hướng này. Sau một tuần, những đứa trẻ vẩn còn chơiđùa vô sự tại Red Riding Hood, tại Health và tại mọi lối mòn khác cho đến khi ‘ngườiphụ nữ máu’ cô độc đáng sợ kia xuất hiện, đến khi nó bắt đầu vui đùa cùng đám trẻ.Thậm chí đứa bé đáng thương này, khi sáng nay tỉnh dậy, còn hỏi y tá xem nó có thể rangòai được không. Khi cô ta hỏi nó để làm gì, nó nó nói muốn chơi đùa với ‘người phụnữ máu.’ Tôi hy vọng là, Van Helsing nói, khi anh gửi đứa trẻ này về nhà anh phải khuyếncáo cha mẹ nó phải đặc biệt trông chừng nó. Những chuyện vui đùa rồi lạc mất nàynguy hiểm vô cùng, và nếu đứa trẻ này lại bị lạc ra ngòai thêm một đêm nữa, thì đó sẽlà một kết cục bi thảm. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào tôi nghĩ rằng anh cũngkhông cho nó ra ngòai trong vài ngày nữa chứ? Tất nhiên là không rồi, ít nhất là một tuần nữa, lâu hơn nếu vết thương kia khônglành lại. Cuộc viếng thăm của chúng tôi tại bệnh viên lâu hơn là chúng tôi dự kiến, và khichúng tôi đi ra thì mặt trời đã lặn rồi. Khi Van Helsing thấy trời đã tối, ông ta nói, Không cần phải vội đâu. Tôi nghĩ là đã quá trễ rồi. Đi nào, chúng ta hãy tìm mộtchỗ nào đó để ăn, và rồi chúng ta sẽ đi tiếp. Chúng tôi ăn tối tại ‘Lâu đài Jack Straw’ với một đám đông những người đi xe đạpvà những người khác cười nói ồn ào. Khỏang mười giờ chúng tôi bắt đầu đi ra từ quánăn. Lúc này trời rất tối, và những ánh đèn rải rác càng làm bóng tối thêm dày đặc khichúng tôi di ra khỏi vùng tỏa sáng giới hạn của nó. Giáo sư rõ ràng đã rất chú ý đếncon đường mà chúng tôi đã đi, vì ông ấy đi không hề ngập ngừng, còn tôi, tôi hơi bịlẩn lộn về vị trí. Khi chúng tôi đi xa hơn, chúng tôi càng gặp ít người hơn, cuối cùngchúng tôi hơn ngạc nhiên khi gặp phải những đội cảnh sát đi ngựa đang tuần tra quanhkhu đất của mình. Sau hết chúng tôi đến những bức tường bao quanh nghĩa địa và leoqua. Hơi khó khăn một chút, vì chung quanh rất tối, và chúng tôi không quen với cảnhvật ở đây, nhưng chúng tôi cũng tìm thấy khu mộ ...