Chúng tôi trèo qua khu tường thấp để vào nghĩa địa lúc chỉ mới mười hai giờ kém mười lăm. Trời rất tối, thỉnh thỏang mới le lói một chút ánh trăng xuyên qua viền của những đám mây đen dày trôi thẳng cắt ngang bầu trời. Chúng tôi đi sát bên nhau, và Van Helsing hơi nhích lên trước một chút để dẩn đường. Khi đến gần ngôi mộ tôi luôn trông chừng Arthur, bởi vì tôi sợ rằng tại cái nơi đầy rẫy những kỷ niệm đau buồn như thế này sẽ khiến cậu ấy xúc động, nhưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dracula - Phần 14 Phần 14Chúng tôi trèo qua khu tường thấp để vào nghĩa địa lúc chỉ mới mười hai giờ kémmười lăm. Trời rất tối, thỉnh thỏang mới le lói một chút ánh trăng xuyên qua viền củanhững đám mây đen dày trôi thẳng cắt ngang bầu trời. Chúng tôi đi sát bên nhau, vàVan Helsing hơi nhích lên trước một chút để dẩn đường. Khi đến gần ngôi mộ tôiluôn trông chừng Arthur, bởi vì tôi sợ rằng tại cái nơi đầy rẫy những kỷ niệm đaubuồn như thế này sẽ khiến cậu ấy xúc động, nhưng cậu ấy kiềm chế mình khá tốt.Tôi nghĩ rằng câu chuyện bí hiểm đang diễn ra đã giúp cậu ấy kiềm chế được sự đaubuồn. Giáo sư mở khóa, và nhận thấy sự lưỡng lự theo bản năng của chúng tôi, ông ấygiải quyết vấn đề bằng cách đi vào trước. Bọn tôi đi theo, và ông ấy đóng cửa lại.Ông nâng cái đèn lồng lên và chỉ về phía quan tài. Arthur ngập ngừng bước tới trước.Van Helsing nói với tôi, Anh đã ở đây với tôi hôm qua. Có đúng là cô Lucy đã nằmtrong đây không? Đúng vậy. Giáo sư quay về phía những người còn lại, và nói, Các anh đã nghe rồi đấy, và hẳnlà không còn người nào vẩn chưa tin tôi. Ông lấy cái nạy đinh là và một lần nữa bật nắp quan tài. Arthur bước đến, trắngbệch, nhưng im lặng. Khi nắp quan tài được bật lên cậu ấy bước thẳng đến. Cậu ấykhông biết rằng còn một cái quan tài chì, hoàn toàn không hề nghĩ đến nó. Khi cậu ấytrông thấy vết rách trên quan tài, trong một thóang máu dồn lên mặt cậu, nhưng nhanhchóng lặng xuống, và cậu ấy vẩn trông trắng bệch một cách đầy kinh hãi. Cậu ta vẩnim lặng. Van Helsing đẩy mạnh cạnh quan tài, tất cả chúng tôi nhìn vào và bật lùi lại. Quan tài trống rỗng! Không ai nói lên lời nào trong nhiều phút. Sự im lặng được phá vỡ bởi QuinceyMorris, Giáo sư, tôi trả lời ngài đây. Cái tôi muốn bây giờ là lời nói của ngài, tôikhông muốn hỏi một câu hỏi rất bình thường này, tôi không muốn xúc phạm ngàibằng sự nghi ngờ, nhưng đây là một sự bí ẩn vượt lên vấn đề danh dự hay bị xúcphạm. Có phải do ngài làm không? Tôi xin thề với anh với tất cả sự long trọng của mình rằng tôi không hề di chuyểnhoặc chạm đến cô ta. Những chuyện xảy ra là như thế này. Hai đêm trước bạn tôiSeward và tôi đến đây, với một mục đích tốt, hãy tin tôi đi. Tôi mở nắp quan tài, trướcđó nó vẩn được niêm kín, và thấy một tình trạng giống như chúng ta thấy bây giờ,trống rỗng. Sau đó chúng tôi chờ đợi, và thấy một bóng trắng đi qua những hàng cây.Ngày tiếp theo chúng tôi đến đây vào ban ngày và thấy cô ta nằm đây. Có đúng thếkhông, bạn John. Đúng. Tối hôm đó chúng tôi đã đến kịp thời. Lại thêm một đứa trẻ bé bỏng nữa bị mấttích, và chúng tôi đã tìm thấy nó, tạ ơn Chúa, nó không bị thương tích gì nghiêm trọng.Tối hôm qua tôi đến đây trước khi mặt trời lặn, vì khi mặt trời lặn những kẻ ChưaChết có thể cử động được. Tôi đợi cho đến khi mặt trời mọc, nhưng không thấy điềugì. Chuyện xảy ra như vậy bởi vì tôi đã đặt tỏi, là thứ mà mà những kẻ Chưa Chếtkhông thể chịu nổi, lên khóa cửa, và kèm theo đó là những thứ khác mà chúng lánh xa.Tối hôm qua không có cuộc di cư nào, và đến tối nay, trước khi mặt trời lặn tôi đã lấytỏi và những thứ khác đi. Và vì vậy chúng ta thấy một cái quan tài trống rỗng. Nhưnghãy cùng chịu đựng với tôi. Đến bây giờ đã có nhiều chuyện lạ xảy ra. Hãy ra ngòaicùng đợi với tôi, đừng nghe và đừng nhìn gì, và sẽ còn nhiều chuyện lạ nữa sẽ xảyđến. Vì thế,nói đến đây ông ta khép tấm che đèn lại, bây giờ chúng ta sẽ đi ra. Ôngta mở cửa, và chúng tôi đi ra, ông ta đi sau cùng và khóa cửa sau lưng ông. Ôi! Sau khi ra khỏi khu hầm mộ kinh khiếp ấy, không khí ban đêm thật là trong lànhvà tinh khiết làm sao. Thật êm dịu khi ngắm nhìn những đám mây rượt đuổi nhau,những tia sáng mặt trăng lần lượt rọi qua những đám mây khi chúng trôi qua rồi lạilướt đi, giống như những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống con người. Thật làngọt ngào khi được hít thở không khí trong lành, không có mùi vị tởm lợm của cái chếtvà sự thối rữa. Thật là đầy nhân tính khi nhìn thấy những tia nắng đỏ chiếu qua bầutrời dưới những ngọn đồi khi nghe thấy những tiếng động ầm ì báo hiệu cuộc sốngcủa thành phố lớn kia. Mỗi thành phần của nó lại bắt đầu cuộc hành trình trangnghiêm và chiến thắng. Arthur im lặng, và tôi có thể nhận thấy cậu ta đang cố tìmhiểu ý nghĩa thực sự của những sự kiện bí ẩn này. Tôi tương đối kiên nhẫn, và trongthâm tâm đang dần xua đi sự nghi ngờ và chấp nhận kết luận của Van Helsing.Quincey Morris thản nhiên với cái vẻ của một người chấp nhận hết thẩy mọi chuyện,và chấp nhận chúng một sự dũng cảm lạnh lùng, chấp nhận hết mọi may rủi có thểxảy ra. Do không thể hút thuốc, cậu ta tự cắt một mẩu lớn thuốc và bắt đầu nhai. Cònvới Van Helsing, ông ta đang tiến hành những công việc bất tận. Trước tiên ông ta lấytừ trong túi ra một xấp những cái bánh xốp mỏng, nhìn giống bánh bích quy, được đặtcẩn thận trong một cái khăn ăn. Sau đó ông ta lấy ra hai nhúm nhỏ trắng, nhìn giốngnhư bột nhão hoặc mattit. Ông trộn chún ...