Danh mục

Dracula - Phần 6

Số trang: 11      Loại file: doc      Dung lượng: 94.00 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cùng ngày, 11 giờ đêm. – Ôi, tôi mệt quá! Nếu như mọi việc không đến nỗi nào thì tôi đã khỏi phải mở nhật ký ra như thường lệ nữa. Chúng tôi đã đi đạo rất vui. Lucy, sau một lúc, đã trở nên vui vẻ, tôi nghĩ chắc là do mấy con bò đáng yêu trên cánh đồng gần ngọn hải đăng đã tiến lại gần chúng tôi làm chúng tôi chết khiếp. Tôi tin rằng chúng tôi đã quên đi mọi thứ, tất nhiên là trừ nỗi lo sợ riêng tư, mây mù...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dracula - Phần 6 Phần 6 - Nhật ký của Mina Murray. Cùng ngày, 11 giờ đêm. – Ôi, tôi mệt quá! Nếu như mọi việc không đến nỗi nào thìtôi đã khỏi phải mở nhật ký ra như thường lệ nữa. Chúng tôi đã đi đạo rất vui. Lucy,sau một lúc, đã trở nên vui vẻ, tôi nghĩ chắc là do mấy con bò đáng yêu trên cánh đồnggần ngọn hải đăng đã tiến lại gần chúng tôi làm chúng tôi chết khiếp. Tôi tin rằngchúng tôi đã quên đi mọi thứ, tất nhiên là trừ nỗi lo sợ riêng tư, mây mù dường như đãxua ta và trả lại cho chúng tôi bầu trời trong sáng. Chúng tôi đã dùng ‘một bữa trà đơngiản’ làm bữa ăn chính lại một quá ăn nhỏ cổ kính đáng yêu ở Vịnh Robin Hood, vớimột cánh cửa sổ phía bên phải trông ra một mỏm đá phủ đầy rong biển bền bờ biển.Tôi tin rằng chúng tôi đã khiến cho Người Phụ Nữ Mới phải bàng hòang trước vẻngon miệng của mình. Mọi người trong có vẻ dễ chịu quá, Chúa phù hộ cho họ! Rồichúng tôi đi bộ về nhà, nhiều lần phải dừng lại nghỉ vì quá sợ những con bò đựchoang dã kia. Lucy có vẻ rất mệt, và chúng tôi đã định leo ngay lên giường ngay tức khắc. Nhưngmột ông cha xứ trẻ đến, và cái cô Westenra ấy đã mời ông ta ở lại dùng bữa tối. Lucyvà tôi đều khốn khổ về sự khó chịu này.Tôi biết rằng đây là một việc khó khăn chotôi, và tôi rất xứng làm một anh hùng. Chắc là một lúc nào đó các giám mục phải đàotạo ra các cha phó mới không biết ăn bữa tối dù có cảm thấy thôi thúc như thế nàonữa, và luôn luôn biết lúc nào thì các cô gái trẻ mỏi mệt. Lucy đã ngủ và thở nhè nhẹ. Đôi má bạn ấy trông lúc ngủ lại càng thêm gợi cảm.Nếu anh Holmwood đã yêu bạn ấy khi chỉ thấy bạn ấy trong phòng khách, thì khônghiểu anh ấy sẽ nói gì khi thấy bạn ấy lúc này. Sẽ có một ngày nào đó các nhà văn củaNgười Phụ Nữ Mới sẽ nảy ra ý tưởng là rằng những người đàn ông và phụ nữ hãycho phép người khác ngắm mình trong giấc ngủ trước khi tỏ tình và chấp thuận.Nhưng những Người Phụ Nữ Mới sẽ chẳng chiếu cố đến những ý tưởng này đâu.Họ sẽ tự mình tỏ tình. Và họ cũng sẽ tự mình tìm lấy những nghề nghiệp thích hợp.Những ý nghĩ đó làm tôi vui lêm. Và tối nay tôi thật là vui, vì bạn Lucy yêu quý đãtrông khá hơn. Tôi thật sự tin rằng bạn ấy đã vượt qua thời kỳ khó khăn, và chúng tôikhông còn phải bận tâm về những giấc mơ của bạn ấy nữa. Tôi sẽ hạnh phúc hơnnếu như tôi có thể biết tin về Jonathan… Chúa phù hộ và giữ gìn cho anh. Ngày 11 tháng 8. - Tôi lại viết nhật ký. Lúc này vẩn chưa buồn ngủ, và tôi vẩn cóthể viết. Tôi quá xúc động đến nổi không thể ngủ được. Chúng tôi vừa trải một cuộcphiêu lưu, trải qua những biến cố kinh hòang. Tôi ngủ thiếp đi ngay khi tôi vừa đóngnhật ký lại. Thình lình tôi bừng tỉnh, ngồi dậy với một cảm giác kinh hòang khiến tôikinh sợ, bao quanh tôi là một cảm giác trống vắng. Căn phòng tối đen, và tôi không thểnhìn thấy giường của Lucy. Tôi lẻn sang giường Lucy và sờ tìm bạn ấy. Chiếc giườngtrống rỗng. Tôi bật diêm và thấy bạn ấy chẳng có trong phòng. Cửa đóng nhưng khôngkhóa, giống như trạng thái tôi đã làm hồi hôm. Tôi không dám đánh thức mẹ bạn ấy, vìgần đây bà ấy đau ốm luôn. Vì vậy tôi quàng vội quần áo và cuống cuồng đi kiếm bạnấy. Khi tôi rời khỏi phòng, thình lình tôi nảy ra ý nghĩ là những quần áo bạn ấy mặcsẽ gợi ý cho tôi biết nơi bạn ấy định đi trong giấc mơ. Áo chòang và quần áo của bạnấy vẩn y như cũ. Lạy Chúa, tôi tự nhủ, bạn ấy không thể đi xa khi mà chỉ mặcquần áo ngủ như vậy. Tôi chạy vội xuống thang và nhìn vào phòng khách. Chẳng có ai! Rồi tôi tìm trongtất cả các căn phòng khác của căn nhà, với một nỗi sợ hãi càng lúc càng tăng làm timtôi như thắt lại. Cuối cùng tôi chạy ra cửa chính và thấy nó đã mở ra. Cửa không mởrộng, nhưng không cài then. Mọi người trông nhà luôn cẩn thận kiểm tra cửa nẻo hàngđêm, và tôi sợ rằng bạn Lucy đã làm như vậy để ra ngòai. Không còn thời gian để nghĩxem chuyển gì xảy ra nữa.Mỗi nỗi sợ hãi khủng khiếp mơ hồ đang chập chờn trongtôi. Tôi lấy một cái khăn chòang lớn và chạy vội ra. Đồng hồ điểm một giờ khi tôi ởCrescent, và chẳng trông thấy ai. Tôi chạy lên Nền Đất Phía Bắc, và cũng chẳng hềthấy tăm hơi của cái bóng trắng mà tôi đang trông đợi. Đứng trên cạnh của Vách ĐáPhía Tây trên bờ đê tôi nhìn xuyên qua hải cảng về phía Vách Đá Phía Đông, trông sựhy vọng hoặc sợ hãi mà chính tôi cũng không phân định rõ, là sẽ trông thấy Lucy tạichỗ ngồi quen thuộc của chúng tôi. Đó là một đêm trăng tròn, sáng rực, với những đám mây đen dày trôi lượn, ném tòanbộ phong cảnh chìm vào một bức tranh phối cảnh giữa áng sáng và bóng tối khi chúnglướt qua. Trong một thóang tôi chẳng nhìn thấy gì, khi bóng đen của những đám mâyphủ chung quanh nhà thờ Saint Mary và bao chung quanh nó. Khi những đám mây trôiqua, tôi có thể thấy cái tu viện hoang tàn đó lần lượt hiện ra, và ánh sáng trải ra thànhmột luồng hẹp sắc bén như một lưỡi gươm chuyển động xuyên qua khung cảng, soisáng dần dần khu nhà thờ và nghĩa trang. Điều mong chờ của tôi đã không trở nên vôdụng, bởi vì, ngay tại chỗ mà chúng tôi thườ ...

Tài liệu được xem nhiều: