Ngày 12 tháng 9. – Mọi người bọn họ đều thật tốt với tôi. Tôi rất mến ông bác sĩ Van Helsing thân thương. Tôi tự hỏi vì sao ông ta lại tỏ ra lo âu về những đóa hoa này. Ông ta đã làm tôi hết hồn, trông ông hung hăng quá. Nhưng chắc là ông ấy phải đúng thôi, những bó hoa này sẽ làm cho tôi được yên ổn. Ở một chừng mực nào đó, tôi không còn sợ phải ở một mình tối nay nữa, và tôi có thể đi ngủ mà chẳng sợ gì. Tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dracula - Phần 9 Phần 9 - NHẬT KÝ CỦA LUCY WESTENRA Ngày 12 tháng 9. – Mọi người bọn họ đều thật tốt với tôi. Tôi rất mến ông bác sĩVan Helsing thân thương. Tôi tự hỏi vì sao ông ta lại tỏ ra lo âu về những đóa hoa này.Ông ta đã làm tôi hết hồn, trông ông hung hăng quá. Nhưng chắc là ông ấy phải đúngthôi, những bó hoa này sẽ làm cho tôi được yên ổn. Ở một chừng mực nào đó, tôikhông còn sợ phải ở một mình tối nay nữa, và tôi có thể đi ngủ mà chẳng sợ gì. Tôi sẽchẳng buồn quan tâm đến những tiếng sột sọat bên ngòai cửa sổ nữa.Ôi, dạo gần đâytôi phải đối mặt với những sự việc kinh khiếp làm sao, nỗi đau khổ về chứng mấtngủ, hay đúng hơn là sợ phải đi ngủ, và những nổi khủng khiếp bí ẩn nào đó cứ đeđọa tôi! Những người khác thật là hạnh phúc, họ sống mà chẳng có sợ hãi, chẳng kinhhòang, họ đi ngủ khi đêm đến, và trong giấc ngủ chẳng có gì quấy rầy họ ngòai nhữngcơn mộng đẹp. Được rồi, tối nay tôi sẽ nằm đây, hy vọng là sẽ ngủ ngon lành, giốngnhư Ophelia trong vở kịch, ‘với những ước mơ và hy vọng của người trinh nữ.’ Trướcđây tôi chưa hề ưa tỏi, nhưng tối nay thì chúng trông thật tuyệt! Thật là một mùi vị êmái. Tôi cảm thấy giấc ngủ đang đến đây. Tạm biệt, mọi người. NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD Ngày 13 tháng 9. – Tôi được gọi đến Berkeley và thấy Van Helsing, như thường lệ,đã sẳn sàng. Một cỗ xe đã đợi sẳn từ khách sạn. Giáo sư mang theo cái túi, dạo gầnđây lúc nào ông cũng có nó bên người. Nào, hãy ghi chép lại cho thật chính xác nào. Van Helsing và tôi đến Hillingham lúctám giờ. Thật là một buổi sáng đáng yêu. Ánh mặt trời rực rỡ và không khí trong lànhcủa một buổi sáng sớm mùa thu khiến mọi người cảm thấy thiên nhiên đang thực hiệncông việc hàng năm của mình một cách hòan hảo. Những chiếc lá nhuộm mình trongnhững sắc màu xinh đẹp khác nhau, nhưng vẩn chưa chịu buông rơi khỏi cành. Khiđến nơi, chúng tôi gặp bà Westenra đi ra khỏi phòng khác. Bà luôn là người dậy sớm.Bà đón chúng tôi rất nồng ấm và nói, Các ông chắc là sẽ vui lắm khi biết rằng Lucy đã khá hơn. Con bé đáng yêu ấy vẩncòn đang ngủ. Tôi đã nhìn vào phòng nó và thấy nó, nhưng sợ đánh thức nó nên khôngbước vào. Giáo sư mỉm cười, và trông có vẻ rất khóai trá. Ông xoa tay vào nhau, lêntiếng, Aha! Tôi nghĩ là tôi có thể chẩn bệnh cho ca này. Cách chữa bệnh của tôi làlàm việc mà. Bà ấy trả lời,Ngài đừng có dành hết công lao đấy nhé. Sáng nay Lucy khỏe lạicũng có phần của tôi đấy nhé. Bà muốn nói gì thưa bà? giáo sư hỏi À, tối hôm qua tôi rất lo cho con bé đáng yêu ấy, nên đã đi vào phòng nó. Nó đangngủ say, nên những tiếng động của tôi không làm cho nó thức giấc. Nhưng trongphòng ngột ngạt quá. Nó đầy những bông hoa có cái mùi nặng nề, kinh tởm và con bécòn đeo một tràng khác quanh cổ nó nữa. Tôi sợ là bầu không khí nặng nề như vậy sẽcó hại cho thể trạng ốm yếu của con bé, nên tôi mang sạch chúng ra ngòai, rồi mở cửasở ra để đón một ít không khí trong lành. Tôi chắc là sáng nay ông sẽ hài lòng khi thấynó. Bà ta đi vào phòng riêng của mình. Bà thường dùng bữa sáng của mình ở đấy. Trongkhi bà đang nói, tôi quan sát khuôn mặt của giáo sư, và thấy nó đang trở nên tái xám.Ông ta chỉ có thể giữ được sự quân bình khi người đàn bà tội nghiệp kia còn đang ởđó, bởi vì ông biết sự đau yếu của bà và một cú sốc có thể gây ra tác hại như thế nào.Ông ta còn cố mỉm cười với bà khi ông mở cửa cho bà vào phòng. Nhưng ngay khi bàta vừa biến mất thì ông đột ngột và mạnh mẽ kéo tôi phăng phăng vào phòng ăn vàđóng cửa lại. Và, lần đầu tiên trong đời mình, tôi thấy Van Helsing kiệt sức. Ông giơ tay lên ômđầu trong nỗi đau khổ câm lặng, và đấm vào lòng bàn tay mình một cách tuyệt vọng.Cuối cùng ông ngồi xuống ghế, đưa hai tay che mặt, và bắt đầu khóc, với những tiếngnức nở khô, nặng như đang tóat ra từ trái tim tan vỡ của ông ấy. Rồi ông ta giơ hai tay lên, như thể đang khẩn cầu với tòan vũ trụ. Chúa ơi! Chúaơi! Chúa ơi! ông ta nói. Chúng con đã làm gì, những con người tội nghiệp này đã làmgì, để rồi chúng ta phải chìm vào khổ ải như thế này? Phải chăng cái định mệnh từ cáithế giới man rợ cổ xưa ấy vẩn dai dẳng bám theo chúng con, nó vẩn tiếp tục diễn ra,vẩn tiếp tục hòanh hành? Người mẹ tội nghiệp, chẳng hay biết gì, cứ nghĩ là mình đãlàm những gì tốt nhất cho con gái mình, nhưng không biết là bà đã đánh mất đi cả thểxác lẩn linh hồn của con mình, và chúng ta không được nói cho bà biết, thậm chí khôngđược cảnh báo bà, nếu không bà ấy sẽ chết, cả hai sẽ chết. Ôi, chúng ta cùng đườngrồi! Cái thế lực ma quái đang đối chọi với chúng ta thật là ghê gớm! Thình lình ông ta nhảy bật dậy. Đi nào, ông ta nói, chúng ta phải đến xem xét vàhành động. Ma quỷ hay không ma quỷ, hay là cả lũ ma quỷ ấy đến đây cùng lúc, thìcũng kệ thây chúng. Chúng ta sẽ giao chiến với nó, dù thế nào đi nữa. Một lần nữa tôi lại trở nên hóa đá, trong khi Van Hensing đi thẳng đến giường. Lầnnày ông ta không nhìn ngay lên khuôn mặt xinh đẹp với cái vẻ xanh xao như sáp đầykhủng ...