Đủ nắng hoa sẽ nở… Đủ gió chong chóng sẽ quay… Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy!” Nó chững lại. Có điều gì vừa níu chân nó. − Sao vậy Nguyên? Nhanh lên chứ! Nó dáo dác tìm kiếm ánh mắt mà nó vừa chạm phải giữa biển người đang ùa ra khỏi cổng trường. Có một ánh mắt vừa nhìn nó, vừa ngược lối với nó. Dòng người cứ như một cơn lũ cuốn nó ra ngoài cửa. Nó cố bám trụ lại, bỏ ngoài tai tiếng gọi í ới của đám bạn. Chỉ một dáng người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầy Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầyĐủ nắng hoa sẽ nở… Đủ gió chong chóng sẽ quay… Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đongđầy!”Nó chững lại. Có điều gì vừa níu chân nó. − Sao vậy Nguyên? Nhanh lên chứ! Nó dáodác tìm kiếm ánh mắt mà nó vừa chạm phải giữa biển người đang ùa ra khỏi cổng trường.Có một ánh mắt vừa nhìn nó, vừa ngược lối với nó. Dòng người cứ như một cơn lũ cuốnnó ra ngoài cửa. Nó cố bám trụ lại, bỏ ngoài tai tiếng gọi í ới của đám bạn. Chỉ một dángngười đang lên cầu thang giữa dòng người đang đổ xuống. Mắt nó lập tức dõi theo.Toàn bộ cơ thể nó như thôi thúc nó chạy theo người đó. Nó cố sức len lỏi giữa hàng đốngngười, nó chạy theo dáng người đó. Một lầu, hai lầu, ba lầu… dáng người ấy mất hút. Nómải miết tìm trong vô vọng.*** − Gặp người quen sao Nguyên? − À không… không có gì đâu… Lòng nó dậy sóng.Chợt… “Sáng mai, 8h, họp ở trường nha em!”Dòng tin nhắn cắt ngang suy nghĩ như sợi dây dài vô tận của nó. Cái gì thế này? Nó thởdài. Lại một cuộc họp hành của tổ chức, mà nó thì chẳng hứng thú gì cả. Nó chỉ làm vìtrách nhiệm, vì nó không còn cách nào khác để thoái thác. Hằng ngày, loay hoay vớihàng tá công việc trên lớp, họp hành của tổ chức, rồi việc làm thêm, việc học…Mọi thứ cứ xoay vần như một guồng quay không dứt. Xã hội sao ngày càng vội vã, nếubạn sống chậm lại, bạn sẽ không theo kịp được vòng xoáy của cuộc sống. Còn nếu bạncũng vồn vã theo thì có lẽ đôi lúc bạn đã bỏ quên rất nhiều điều trong cuộc sống. Mà cólẽ chính nó là một điển hình! Đôi lúc nó cứ làm hết việc này đến việc khác, rồi cuối cùngngồi ngẫm lại, nó thấy nó thật cô độc, nó lẻ loi, nó cần một bờ vai để dựa vào.Nó sống với mẹ từ nhỏ. Chữ “ba” khi gọi ra cảm giác thế nào nó cũng không bao giờ biếtđược. Đúng, nó bản lĩnh, nó mạnh mẽ nhưng lắm lúc nó cũng mong mình một lần đượcmềm yếu. Thế nhưng vì mọi thứ đang diễn ra xung quanh nó không cho nó cái quyềnđược như thế, nên nó vẫn đang cố gắng diễn tốt vai diễn của một cô gái trưởng thành vàchững chạc. Nó lại càng không phải là người có thể phụ lòng tin của người khác. Bấynhiêu đó cũng đủ biết quyết định ngày mai của nó như thế nào!*** Ồn ào, náo nhiệt và xa lạ! Đó là những cảm nhận đầu tiên từ lúc vào văn phòng đếngiờ.Không quá khó để nó làm quen và bắt chuyện. Bản lĩnh bao nhiêu năm tích góp giờđược dịp phát huy. Nó không quá toả sáng nhưng đủ để người khác phải tò mò.Sự vui vẻ, cởi mở, hoà đồng của nó làm mọi người cảm thấy nó thật sự dễ gần và dễthương cùng nhiều từ bắt đầu bằng từ “dễ” khác. Mọi người chia nhóm để chuẩn bịcho”Ngày hội trao đổi sách” của trường.− Em xin lỗi! Em vào trễ nha anh.Nhân vật mới xuất hiện thu hút mọi sự chú ý. Là người đó. Nó ngơ ngác. “Là người đó”,nó khẳng định với bản thân mình. Người mới nhanh chóng nhập vào nhóm của nó đangthảo luận. Bạn ấy cũng nhanh chóng làm nó ấn tượng bởi sự tự tin và uyên bác. Thậtđáng ngưỡng mộ!Người mới cười thật hiền. Cười tít cả mắt. Ấy thế mà lại duyên đến lạ. Nó hoàn toàn bịcuốn hút. Nó không thể rời mắt khỏi con người mà nó đã từng gặp một cách kì lạ vàchóng vánh.Có lẽ nó đã mến người đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nó không tin vào cái gọi là “tình yêusét đánh”. Nhưng có lẽ ngay từ lần đầu tiên, nó đã không né kịp mũi tên của thần Cupid.Mà cũng phải thôi, người như người đó có biết bao người theo đuổi. Người đó không đẹphào nhoáng như những vệ tinh xung quanh nó, người đó dễ thương một cách kì lạ, nụcười ngọt lịm chết người.Nó mê mẩn cũng chính bởi nụ cười ấy và đôi mắt nhắm tịt mỗi lúc cười. Đã thế, nó lạicàng choáng váng hơn trước thành tích quá “khủng khiếp” của người lạ. Phải nói gần nhưlà toàn diện không khiếm khuyết! Chỉ mỗi một điều… người đó khó gần quá. Sau nụcười là một vẻ thờ ơ, lạnh lùng đến khó hiểu. Điều đó làm con người ta cảm thấy sờ sợ,không dám đến gần.Nó cũng thế. Nó biết là nó rất mến nhưng nó không thể nói thành lời. Nó cũng chẳng biếtlàm cách nào để tiếp cận. Nó loay hoay trong vô vàn ý nghĩ. Miên man. Bứt rứt…− Cho mình xin số điện thoại − Người đó lên tiếng. − Số… À, à… 090…..− Nó lúng túngvà bối rối. − Số mình đó. Bạn lưu lại đi. Mình còn làm việc với nhau lâu dài. Lưu số nhausẽ tiện liên lạc hơn. − À, à…bạn tên gì? Để mình lưu… − Hoàng Quân − “Cái tên đẹpquá!”Nó chưa kịp nói tên nó thì người đó đã xin về trước vì có việc bận. Đến tên nó người tacòn không hỏi thì làm gì có hi vọng là người ta có tí để ý tới nó. Chắc nó cũng như nhữngngười con gái bình thường khác, chẳng có tí gì đặc biệt, lướt qua rồi người đó cũng quên.Nó cũng tự nhủ với lòng mình, chỉ là một cơn cảm nắng, rồi sẽ nhanh chóng hết và trở lạibình thường ngay thôi.Nó vào danh bạ điện thoại, vào tên của người ấy, xoá chữ “Hoàng Quân”, save thành“nA(‘Ng”. Thói quen kì lạ không bỏ được. Thích đặt người khác trong thế giới riêng củanó. Và Hoàng Quân sẽ là Nắng của nó.*** Để theo kịp tiến độ của công việc, những cuộc họp ngày một nhiều hơn. Sự gặp gỡgiữa nó và Nắng cũng ngày một nhiều hơn. Ít ra ...