Danh mục

Dưa huyết

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 363.64 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chách! Chách! Hai cái tát tai liên tiếp thật mạnh làm tôi choáng váng, mắt nổ đom đóm, má tôi ôm dằn lấy đầu tôi, nhìn chăm chăm vào mặt tôi: - Con, sao dại dột dữ vậy con! Vừa nói bà vừa nắm tay tôi hối hả kéo đi. Tôi điếng người chưa kịp khóc thì bị tiếp hai cái tát nảy lửa khác, tôi đau quá chịu không nổi nữa giãy nảy lên, tôi chưa biết mình đã làm gì nên tội nên phản ứng như vậy, chợt thấy cái cách má quíu cẳng quíu giò giẫm đạp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dưa huyết Dưa huyết Truyện ngắn của Nguyễn HiệpChách! Chách! Hai cái tát tai liên tiếp thật mạnh làm tôi choáng váng, mắt nổ đom đóm,má tôi ôm dằn lấy đầu tôi, nhìn chăm chăm vào mặt tôi: - Con, sao dại dột dữ vậy con!Vừa nói bà vừa nắm tay tôi hối hả kéo đi. Tôi điếng người chưa kịp khóc thì bị tiếp haicái tát nảy lửa khác, tôi đau quá chịu không nổi nữa giãy nảy lên, tôi chưa biết mình đãlàm gì nên tội nên phản ứng như vậy, chợt thấy cái cách má quíu cẳng quíu giò giẫm đạplên rẫy dưa mà bươn đi, tôi nghi là “có chuyện” gì rồi, lấm lét ngoái nhìn lại góc rẫy dưa,nơi có trái dưa thiệt to đã chín rục, da sụp xuống, nước đỏ đặc sệt tràn ra một vệt lớn, tôirun lập cập sợ hãi. Má lại ôm tôi vào lòng, nói thầm vào tai tôi: - Là dưa huyết, dưahuyết, con biết không?! Má thường nhắc tôi không được lang thang trong góc rẫy nàynhưng không giải thích vì sao, bấy giờ thì tôi mang máng hiểu ra và chợt im re, thôi cảtiếng thút thít, nước mắt muốn chảy ngược vào lại trong mắt. Má nắm tay tôi đi thậtnhanh, sau khi băng vào chòi rồi quay trở lại cắm trước trái dưa to như cái thúng ấy bacây nhang và cúi lạy ba lần, má lầm rầm khấn vái điều gì đó. “Khi trái dưa chín, máu tràora lênh láng, ai nhìn vào đó sẽ bị hớp hồn, sẽ không còn là mình nữa, máu của dưa sẽ làmáu mình, thịt của dưa cũng sẽ là thịt mình”. Má nói vậy làm tôi sợ chết khiếp, tôi đưatay rờ xoa khắp cơ thể mình để xem có gì khác lạ không và thật sự tự hứa với lòng khôngbao giờ dám bén mảng đến nơi cấm kỵ đó nữa, tôi không hề biết rằng mình đã nhìn vàotrái dưa huyết ấy một lần, vậy là quá đủ để suốt đời tôi phải trĩu nặng nỗi đắng cay, đauđớn, dằn vặt không nguôi.Không hiểu sao ba mươi năm qua mà góc rẫy dưa vận mạng của cuộc đời tôi vẫn khôngchút thay đổi nào, đó là khu rẫy dưa ở Râm Xanh, ngày ấy má tôi còn rất trẻ, tôi còn làmột chú nhóc bám theo má suốt ngày, những trò bắt bướm hái hoa nghịch ngợm của tôilàm má tôi lúc nào cũng phải dõi mắt theo. Tôi nhớ mình đã uốn được thanh tre thànhkhung hình tam giác và vót cái cần le dẻo nhẹo, buộc thêm “con nhạy” bằng ngón tay útvào để làm bẫy sóc, tôi bẻ cành tắp luồng cẩn thận, một chú sóc sọc có chiếc đuôi congvút bị kẹt vào, đó là thành tích ấn tượng nhất của tôi lúc ấy, nhưng nhìn con sóc chếtcứng trong đớn đau tôi khóc hết nước mắt, ngày đó tôi là thằng bé thích nghịch ngợmnhưng lại hay mủi lòng. Má tôi giải thích về tâm tính thất thường của tôi gọn trong haitiếng “dưa huyết” và có lẽ cũng để tự trấn an mình bằng hai tiếng cũng gọn không kém:“ký bán”, nguyên nhân của việc ký bán tôi chính là vì tôi đã đứng trước trái dưa huyết vàcòn dám nhìn vào vũng máu, má tin là tôi đã bị hớp hồn, máu của dưa huyết đã thànhmáu của tôi, thịt của dưa huyết đã thành thịt của tôi, vì lo lắng không giữ được sự sốngcủa tôi, má còn xin cho tôi một sợi “niệc” với cái túi vải đỏ chứa trong đó những rễ câycong queo kỳ lạ, mọi thứ được ếm bùa kỹ lưỡng. Má dắt tôi đến chỗ một đồng cô trẻdanh tiếng để xin ký bán tôi. Cô ấy trùm vải đỏ lên đầu tôi rồi phun lửa cháy bùng xòebùng xòe quanh người tôi rồi đeo lên cổ tôi sợi “niệc” ấy (sau này tôi mới biết cô ta ngậmdầu lửa rồi phun ra cây hồng lạp đang cháy trước miệng). Cô ta còn dậm mạnh chânquanh người tôi ba cái và hô lớn: Aùn! Aùn! Aùn! làm hồn vía tôi bay tận chín tầng mây.“Cô ấy mạng lớn, cô ấy được ơn bề trên, chỉ cô ấy mới giữ gìn được con”, trên đường vềnhà, má thì thầm vào tai tôi. Sau đó, tình cờ tôi nghe mấy người lớn trong làng thì thàovào tai nhau: “Nói trộm vía thằng nhỏ, ký bán cho chắc chứ cái vong dưa huyết là mạnhlắm”. Tôi hằng tin mình đã bị trói buộc vào một loại quy định vô hình như thế. Tôi tin sốphận mình đã gắn vĩnh viễn với cô đồng tên Vi biết phun lửa và với cái miếu thờ dưahuyết mà má vừa chặt cây, cắt tranh về hì hục dựng lợp ngay trong buổi chiều mưa hômđó. Má thường dắt tôi ra miếu lạy khấn nhang khói cho trái dưa huyết ấy, vỏ trái dưahuyết đã khô cong, méo mó, có lần khi má tôi đang sụp lạy, tôi chợt nghe tiếng độngtrong trái dưa, nhịp tim tôi tự dưng đập thình thịch, tôi cố gắng nhìn đi chỗ khác nhưngtia mắt tôi bị níu chặt vào cái lỗ chỗ vỏ dưa bị vỡ, thoạt đầu mấy tia mắt nhỏ trắng dãcàng làm tim tôi đập nhanh hơn vì quá sợ hãi, nhưng khi nhìn thật kỹ vào trong ấy, tôithấy vô vàn là chuột, những con chuột lớn ung dung ngồi gặm hột dưa, lúc nhúc dướichân chúng là những đám chuột con đỏ lòm, bò đè lên nhau như giòi bọ. Tôi rùng mình,ngay lúc ấy má ấn đầu tôi xuống, má thì thầm “lạy đi con!” Tất cả những điều quy địnhdù mù quáng hay không đều dẫn tới bi kịch. Sau này, khi đã trưởng thành, đã nếm trải đủmùi cay đắng, đã dệt đầy cuộc đời mình bằng những buổi chiều buồn hiu hắt, tái tê, tôimới thấu hiểu ra được điều này dù đã quá muộn màng.Khi tôi học lớp tám, má “đi bước nữa”, tôi chăm rẫy dưa và cái chòi rẫy ấy một mình. Mánói: - Thời buổi này, được chút hạnh phúc, một c ...

Tài liệu được xem nhiều: