Mãi về sau này mới biết được, ngôn ngữ của hoa tulip là tình yêu vĩnh hằng. Mãi về sau này mới hiểu được, ngôn ngữ của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng. Biết được thì sao?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng chạm tay vào những cánh ti gôn… Đừng chạm tay vào những cánh ti gôn…Mãi về sau này mới biết được, ngôn ngữ của hoa tulip là tình yêuvĩnh hằng.Mãi về sau này mới hiểu được, ngôn ngữ của hoa hướng dương làtình yêu thầm lặng.Biết được thì sao? Biết được cũng đã quá muộn.Còn lại sau tất cả chỉ là những mảnh Ti- gôn vỡ nát âm thầm lăn lóctrong gió và vườn cúc trắng đang thì trổ hoa, tỏa hương ngan ngátkhắp sân vườn.Hồng đến chói mắt, trắng đến tang thương.Gió đi qua, xào xạc khẽ nói: ”những gì thuộc về gió, hãy trả lại chogió”.Nhiều năm trước , tôi quen một chàng trai. Anh thích vẽ tranh.Thích,chứ không phải là đam mê.Những bức tranh đôi khi chỉ là dải cát vàng rực thoải dài đưa nhữngcon sóng bạc đầu đến rồi đi, cũng có thể là đôi cánh đồng hoang nứtnẻ khô khốc, trơ những gốc rạ xám xịt, những khu nghĩa địa cônggiáo hoang tàn với chiếc thập tự hiên ngang chĩa thẳng lên nền trờicao vút xanh thẳm.Thảng hoặc, là những cồn cát trơ trọi xen lẫn những bụi cây xơ xáctiêu điều vì thiếu nước, đôi lúc lại là cảnh biển êm đềm mà tĩnh lặng,những con nước gợn sóng đùa nghịch xô nhau chạy mãi về phíachân trời, thấp thoáng bóng dáng của mấy con thuyền trong ánhchiều tím sẫm màu thương nhớ.Những bức tranh của anh có dáng dấp rất riêng, cô độc, tịch liêu, cócái gì đó ảm đạm, hoang vắng và mong manh dị thường.Giống như anh.Con người trầm tĩnh, lạnh lùng, thanh cao mà u ngạo, có cái trầm ổn chínchắn của một người đàn ông trưởng thành trước tuổi. Ở anh luôn có cáikhoảng lặng bí ẩn, khoảng lặng như để tĩnh tâm, an trí, cái khoảng lặng đểngười ta cảm nhận thực sự mẫu người” nhân nùng như mực, vị đạm nhưtrà”.Anh có thể vẽ em không? Nhất định phải đẹp một chút nhé, em xấulắm, phải vẽ em sao trông thật xinh xắn đấy. Được không ?Nếu tôi là em, tôi sẽ nói “ anh hãy vẽ em đi” chứ không phải là “ anhcó thể vẽ em không”. Lại đây, 3 giờ đồng hồ không phải ngắn đâuđấy.Oa! Ai thế này? Em đây sao? Xinh quá. Nhưng em đâu có thế này?( cười) tôi vẽ em trong mấy năm tới, về sau, khi lớn lên, nhất định emsẽ xinh xắn như vậy.A. Tại sao tóc lại ngắn vầy? Em không thích đâu, anh vẽ lại cho emđi, đi, đi mà.10 năm nữa, em sẽ để tóc ngắn, tin tôi đi.Vì sao?Vì tôi thích thế.Mãi về sau, tôi mới biết, trong toàn bộ số tranh của anh, chỉ duy nhấtcó một bức vẽ chân dung. Đó cũng là bức tranh duy nhất mà anhmang đi.Bức vẽ một người con gái, tóc ngắn cụp, mặc váy trắng dài, ngồi trênmột chiếc xích đu được làm đơn giản từ hai vòng dây thừng dài vàmột tấm ván gỗ. Bàn chân trần của cô thả đung đưa trên lớp lá thurụng nhuốm vàng cả đất trời, làn váy trắng tinh khôi tung bay uốnlượn trong gió. Chiếc ô trong tay cô hơi chếch lên, những tia nắngxuyên qua vòm lá cổ thụ, hắt lên khuôn mặt bướng bỉnh nhìn nghiêngnghiêng thứ ánh sáng nhàn nhạt, làm nổi rõ đôi mắt tinh nghịch,trong veo đầy nước. Nụ cười bên khóe môi rạng rỡ như gió xuântháng ba , ấm áp, ngọt ngào an lành.Tôi nói em, em đã đụng vào nó chưa?Rồi ạ! Có chuyện gì sao ạ?Anh nhìn tôi bằng đôi mắt thăm thẳm: Người ta nói, ai chưa yêu, nếuđụng vào hoa Ti-gôn sẽ có 1 tình duyên ngang trái, đau khổ.Tôi phì cười: anh bao nhiêu tuổi rồi còn tin mấy chuyện nhảm nhí đấy?Anh không nói gì. Lại đưa mắt nhìn những dây hoa Ti-gôn đung đưatrong gió, khẽ thở dài:Ngốc ! Em đã nghe chuyện tình hoa Ti-gôn chưa, để tôi kể em nghenhé. Ngày ấy..Tiếng phong linh ngân nga trong gió, thanh thanh, tĩnh lặng.Anh rất thích uống cafe đen đậm đặc. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi cáithức nước đen sì, đắng nghét ấy có gì ngon mà anh lại thích thú đếnvậy. Chỉ đơn giản là Trung Nguyên, nước nóng, một phin cafe nhỏnhíu và ngồi hàng giờ để thưởng thức cái thứ chất lỏng cứ 1 phútmới chảy 3- 4 giọt.Tôi nói em, nhâm nhi cafe chứ không phải ngửa cổ một hớp uốngcạn như vậy đâu.Cafe phải uống nóng mới ngon, nếu để nguội sẽ mất đi mùi vị tựnhiên của nó. Khi nhấp môi vào nước đầu tiên, em sẽ thấy vị thơmnồng nồng của hạt cafe được rang giòn, cái đắng chát của caonguyên đầy nắng gió, thấy được cả 2 mùa mưa nắng heo hút rất đặctrưng của chốn đại ngàn hùng vĩ. Sang nước thứ hai, em sẽ thấyhương vị nhạt nhẽo hẳn đi, và, chẳng ai uống lại cùng 1 cốc cafe đãsang nước thứ 3 cả . Uống cafe, tâm phải tĩnh, lòng phải lặng.Tôi gần như đã thuộc làu triết lí cafe của riêng anh, những điềutưởng chừng đơn giản nhưng không phải ai cũng để ý khi thưởngthức cafe phin, chỉ riêng anh, lần nào ngồi cạnh tôi cũng chỉ điềm tĩnhnói về những thói quen và những thứ đi kèm khi uống cafe.Những cơn mưa mùa hạ đến nhanh, đi cũng nhanh, ồn ào đấy, xốixả đấy, thoắt lại chẳng thấy đâu, vụt đến vụt đi.Những cơn mùa đông dai dẳng, lúc nặng lúc nhẹ, từng đợt, từng đợtâm ỉ cùng cơn gió mùa se sắt rét mướt, 2 kẻ tình nhân luôn gắn bóthân thiết với nhau, đi đâu cũng chẳng rời làm nhân loại chỉ muốncuộn mình lại trong tấm chăn ấm áp mà chẳng muốn đi ra đường đốimặt với cái hơi lạnh len lỏi luồn lách khắp vũ trụ .Anh biết tôi thích đi trong mưa nhưng chẳng lần nào cho tôi đượcdầm mưa cả. Mỗi lúc tôi định đưa tay hứng mưa, anh lại cảnh cáo tôibằng ánh mắt thâm trầm. Tôi giận dỗi. Ngoắt ngoắt cái bím tóc đuôigà, chạy đi. Anh cười: ” nếu em ốm, tôi sẽ lo lắng”.Anh rất thích gảy đàn và thổi tiêu. Loại đàn anh dùng là đàn Tamthập lục- một kiểu đàn cổ ba mươi sáu dây rải đều trên mặt phiến gỗđầy những hàng vân cong cong đẹp mắt.Mỗi khi tâm trạng không tốt, anh sẽ tìm đến với những nốt nhạc trầmbổng, réo rắt mang đầy tâm sự.Tôi không hiểu gì về nghệ thuật, tôicũng chẳng thể nào biết được hết tên của các bản nhạc mà anhchơi, nhưng, tôi biết một điều. Khúc nhạc nào vang lên cũng trĩunặng âu lo và sự cô độc da diết buồn thương.Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in, hình ảnh ấy. Anh ngồidưới gốc mai già, những phiến lá cỗi cằn ngả sang màu héo úa, dướilàn mưa bụi đầu xuân, những cánh hoa vàng mỏng manh rơi rớt lảtả, anh ngồi thẳng lưng, mắt hơi hạ xuống. Những ngón tay mảnhkhả ...