Thông tin tài liệu:
Ngày đầu tiên cậu trở về sau 4 năm xa cách, mình rất vui và cả bất ngờ nữa. Liệu cậu có thể tin được không: rằng trước hôm đó mình bỗng nhớ cậu rất nhiều, như là thần giao cách cảm ấy nhỉ?! Ngồi trong lớp mà tâm hồn mình như đang ở một nơi xa lắm, không thể ngừng nghĩ về nhưng kỉ niệm ngày xưa khi chúng ta còn bên nhau.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng ngoảnh lạiĐừng ngoảnh lạiChap 1Ngày đầu tiên cậu trở về sau 4 năm xa cách, mình rất vui và cả bất ngờ nữa.Liệu cậu có thể tin được không: rằng trước hôm đó mình bỗng nhớ cậu rấtnhiều, như là thần giao cách cảm ấy nhỉ?! Ngồi trong lớp mà tâm hồn mìnhnhư đang ở một nơi xa lắm, không thể ngừng nghĩ về nhưng kỉ niệm ngày xưakhi chúng ta còn bên nhau.Mình nhớ nhất một chiều mưa đầu mùa hạ, có hai đứa trẻ dắt tay nhau tungtăng đùa nghịch dưới màn mưa, bọt nước bắn tung tóe, bong bóng cứ thế màvỡ tan hòa vào tiếng cười đùa vui vẻ và tiếng mưa rơi tí tách trên những tán láxanh.Mình nhớ một buổi trưa nắng gắt có một cậu bé đứng đợi trước hiên nhàmình cả tiếng đồng hồ chỉ vì tật đãng trí và khi ngủ thì không còn biết trời đấtgì của mình.Mình nhớ đến lúc cậu đi mà không một lời chào tạm biệt, cậu đi thật xa bỏ lạingôi nhà nhỏ với cánh cửa gỗ màu xanh rêu phủ bụi nằm im lìm. Mình đãghét lắm, ghét cậu rất nhiều...nhưng nhớ cậu cũng thật nhiều!Khi cậu trở về và nhập học, mình thật vui khi lại có thể nhìn thấy cậu, nhữngkhoảng trống tâm hồn như được lấp đầy! Không còn cô đơn, không còn mongnhớ...Mình luôn dõi theo cậu, vẫn là đôi mắt ấy, gương mặt ấy, mái tóc ấy, nhưngdường như đã có điều đổi khác. Ánh mắt cậu nhìn xa xăm, khuôn mặt trầm tưhơn và không còn nụ cười ấm áp luôn hiện hữu trên môi cậu nữa!Mình tự hỏi: chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, làm cậu thayđổi nhiều đến vậy?Nhưng điều làm mình buồn nhất là: cậu không còn nhận ra mình nữa?!Tự nhủ với lòng, nên quên cậu đi thôi, khi biết chuyện giữa cậu và hotgirl củakhối Nhưng mà nhanh đến vậy sao, chẳng nhẽ không lưu lại một chút ký ức nàovề mình trong tâm trí cậu?~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*Hôm ấy, một chiều thu, mình đứng ngoài hành lang lớp học, đón lấy nhưngcơn gió heo may đầu mùa man mác buồn, khi ngước lên đã bắt gặp ánh mắtcậu, đầy quan tâm, đầy dịu dàng, cậu đã quan sát mình nãy giờ sao? Đôi chânmình vẫn bước nhưng...đã lỗi đi một nhịp - như con tim mình khi xưa.Những cuộc gặp tình cờ xảy ra như sự sắp đặt của duyên phận. Mình cố gắnglướt qua cậu với vẻ mặt lạnh lùng như chưa từng quen biết, bước thật nhanhđể không phải bối rối, giữ im lặng chôn chặt những nỗi đau cho riêng mình.Sao mình lại làm thế, sao lại phải dối lòng, quả thật mình cũng ko rõ nữa.Mình chỉ muốn tỏ ra mạnh mẽ, mình muốn cậu nghĩ mình đã quên được cậu.Nhưng bây giờ mình mới nhận ra rằng càng cố quên thì càng nhớ, càng lạnhlùng thì càng yêu nhiều hơn !Mình đã ko còn muốn quên cậu nữa, mình mang khung trời xanh trong củamùa thu đổi lấy màu xám u buồn lạnh lẽo của mùa đông trong tâm hồn cậu.Tươi cười mỗi ngày vì mình biết ai đó sẽ rất vui khi nhìn thấy những nụ cườiấy. Chỉ vậy thôi.Vì mình hiểu được rằng, những gì đã qua không thể mất đi mãi mãi, nhưngcũng không thể trở lại thực sự..nguyên vẹn....như cũ...!!!