Anh mong rằng em sẽ bình thường trở lại, anh xin lỗi đã làm em thất vọng... Đừng buồn anh nhé Uyên. Minh nói những câu này một cách rất suôn sẻ. Cái khó nhất chỉ ở những câu mở lời thôi, anh đã bắt đầu buổi nói chuyện tàn nhẫn này được thì kết thúc nó cũng là chuyện phải có. Những tưởng Uyên sẽ đau đớn, khóc lóc, vật vã để anh phải phân trần, phải cứng rắn... thì chuyện đã xảy ra ngược lại. Chỉ có mình anh nói, giải thích, thanh minh... trong ngượng ngùng. Thái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng Nói Xa NhauĐừng Nói Xa Nhau Khánh Mỹ Đừng Nói Xa Nhau Tác giả: Khánh Mỹ Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Trang 1/162 http://motsach.infoĐừng Nói Xa Nhau Khánh Mỹ Chương 1 -Anh mong rằng em sẽ bình thường trở lại, anh xin lỗi đã làm em thất vọng... Đừng buồn anhnhé Uyên.Minh nói những câu này một cách rất suôn sẻ. Cái khó nhất chỉ ở những câu mở lời thôi, anh đãbắt đầu buổi nói chuyện tàn nhẫn này được thì kết thúc nó cũng là chuyện phải có. Những tưởngUyên sẽ đau đớn, khóc lóc, vật vã để anh phải phân trần, phải cứng rắn... thì chuyện đã xảy rangược lại. Chỉ có mình anh nói, giải thích, thanh minh... trong ngượng ngùng.Thái độ của Uyên làm anh thấy mình như 1 kẻ ti tiện, đê hèn. Uyên nghĩ gì khi ngồi bất độngnhư vậy? Cô có nguyền rủa anh giống như anh đang tự nguyền rủa mình?Mà nếu có vậy, cũng phải thôi. Anh đã hái đi nụ hoa chớm bừng sắc hương, rực rỡ nhất của khuvườn nọ, giữ lấy nó cho riêng mình suốt bốn mùa xuân. Để rồi giờ đây, anh lại tung nó lênkhông trung. Gió sẽ cuốn nó đi đâu? Về đâu? Minh sẽ không biết được. Có thể lúc đó, anh đã cónhững hối bận tâm khác rồi.Minh nhìn lại Uyên lần cuối. Hình ảnh cô ngồi lặng, mắt nhìn vô hồn trước mặt làm anh tầnngần giây lát, rồi cuối cùng anh tặc lưỡi ngại ngùng bước ra cửa.Uyên không biết mình ngồi thẩn thờ như vậy đến bao lâu. Đầu cô mụ mị, mơ hồ vẳng những lờiphân trần vô âm sắc của Minh khi nãy.Cô đã tự hỏi mình, sao cô không khóc với chuyện xảy ra chiều nay?Bốn năm chung sống với Minh, cô đã xếp lại bao mơ ước thời con gái, mà chỉ còn 1 ước vọngthầm kín duy nhất là được làm vợ. Cô đã lặng lẽ chờ đợi mãi trong sự im lặng kéo dài của Minh.Uyên cười khẩy với chính mình. Cô thật ngây thơ. Còn nhớ lần nghi ngờ mình có thai, cô mừngquýnh lên vì hạnh phúc, vì ước vọng nhỏ nhoi có một mái ấm thực sự sắp đến. Minh đã vội vãđưa cô đến phòng khám tư của bạn anh. Nhưng tội nghiệp Uyên, anh đã từ ngọt nhạt đến épbuộc Uyên phải phá nó đi. Cô đã thất vọng, và càng đau đớn hơn khi nhìn ra được cái thở phàonhẹ nhỏm của Minh. Muôn đời cô không quên nỗi đau hôm đó. Đấy cũng là dấu hiệu báo trướckết cuộc của ngày hôm nay, một kết cuộc tan vỡ.Vừa rồi anh đã nói gì với cô nhỉ? Rằng anh yêu cô, nhưng không thể lấy cô được ư?Uyên nhắm mắt lại, nhớ đến những tháng ngày Minh làm quen và đeo đuổi cô. Có đến mấytháng trời, cô bực mình nhưng cũng ngầm tự hào về cây si ấy.Uyên không yêu Minh. Thời con gái đầy ắp mơ mộng, cô đâu để mắt đến anh, người hơn côđến cả một con giáp. Nhưng sự kiện bà nội, người thân duy nhất của Uyên mất đi , sau một thờigian bệnh nặng đã đẩy cô vào vòng tay của Minh. Anh là cái phao cần kíp mà cô nương tựa vàolúc đó.Nội mất đi, để lại cho cô một sự mất mát to lớn, một cuộc sống cô độc lẻ loi và cuối cùng là mónTrang 2/162 http://motsach.infoĐừng Nói Xa Nhau Khánh Mỹnợ ân nghĩa của Minh. Đồng tiền anh có mặt từ bệnh viện đến nghĩa trang đã làm Uyên mắc nợanh và tự nguyện phải trả.Khi chung sống với Minh, Uyên đã sớm nhận ra con người thật của anh, tính toán, đầy thamvọng và hãnh tiến. Nhưng với ước vọng từ thuở còn là cô bé mồ côi cha mẹ, sống thui thủi vớibà, cô vẫn mong mỏi ở anh một cuộc hôn nhân hợp pháp, một đứa con, một mái ấm thật sự.Vậy mà, Minh đã quay lưng với ước mơ của cô, làm tan vỡ hy vọng ngây thơ của cô bằng cái tinanh sắp lấy vợ.Lấy vợ!Uyên cười mà ứa nước mắt. Cô lê bước lại trước gương và thẩn thờ soi mình trong đó. Vợ Minhsẽ là một cô gái xinh xắn với tính nhu mì, dễ bảo chứ không phải là cô gái đang nhìn cô tronggương. Cô gái trong gương có cặp mắt xếch, đôi gò má cao mịn màng, cái miệng nữa dịu dàng,nữa sắc sảo. Tính cách rất đàn bà này đâu thể là một cô dâu gương mẫu.Những ngày cắp sách đến trường, Uyên vẫn thường nghe lũ bạn bảo cô rằng mắt của cô là mắtđa tình, đôi gò má truân chuyên phận mỏng và đôi môi thật nguy hiểm cho những bà vợ vụnggiữ chồng. Còn những lời ganh ghét, xầm xì độc địa của đám con gái chanh chua rằng cô chỉsuốt đời làm người tình, ai mà dám lấy làm vợ.Ngày đó, cô bỏ ngoài tai những lời bình phẩm ấy, nhưng mấy năm sống với Minh, sự im lặnglảng tránh của anh đã làm cô lo sợ thầm. Nỗi lo ấy được nhân lên theo thời gian, và bây giờ đãđược chứng minh. Cô chỉ là người tình bốn năm trời của Minh. Và không là gì nữa hết.- Tháng sau anh sẽ lấy vợ, xin lỗi em.Cô sờ lên giọt lệ đầu tiên lẻ loi rơi trên má, mắt ngó trân trân trong gương. Cô nhìn cô. Và rồi,giọt nước mắt kia không còn đơn lẻ nữa, có n ...