Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp phải những chuyện không vui, chúng ta lại phải thưởng xuyên bị ảnh hưởng bởi những sự việc nhỏ nhặt.
Đừng phiền muộn vì những chuyện vặt vãnh Có một người đang chuẩn bị uống cà phê, trên bàn có đầy đủ ấm pha cà phê, cốc và đường. Đột nhiên có một con ruồi bay vào phòng định đậu trên đường. Lúc đó người này vô cùng bực tức, anh ta đừng dậy dùng tất cả mọi vật để đập con ruồi. Vì thế sau một hồi căn phòng đã trở nên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng phiền muộn vì những chuyện vặt vãnh
Đừng phiền muộn vì
những chuyện vặt vãnh
Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp phải những chuyện không vui, chúng
ta lại phải thưởng xuyên bị ảnh hưởng bởi những sự việc nhỏ nhặt.
Đ ừng phiền muộn vì những chuyện vặt vãnh
Có một người đang chuẩn bị uống cà phê, trên bàn có đầy đủ ấm pha cà phê,
cốc và đường. Đột nhiên có một con ruồi bay vào phòng đ ịnh đậu trên đường.
Lúc đó người này vô cùng bực tức, anh ta đừng dậy dùng tất cả mọi vật để
đập con ruồi. Vì thế sau một hồi căn phòng đã trở nên lộn xộn, bàn bị đổ, ấm
cũng đổ, cốc cà phê bị rơi vỡ, cà phê chảy đầy ra mặt đất, mà con ruồi thì từ
từ bay qua cửa sổ.
Trong cuộc sống chúng ta, mỗi ngày đều gặp rất nhiều người vì một điều nhỏ
nhặt mà làm ảnh hưởng đến những thời khắc đẹp đẽ. Tuy nhiên cuộc đời là vô
cùng ngắn ngủi vì thế chúng ta không nên lãng phí thời gian buồn bực vì
những chuyện lặt vặt.
Cuộc sống khá phức tạp nên những chuyện không may xảy ra là điều khó
tránh. Dù bạn là người vĩ đại hay người bình thường đều có lúc gặp phải điều
không tốt. Công việc không như ý, bị đồng nghiệp hiểu nhầm, tiền không đủ
tiêu v.v… có lẽ tất cả những điều đó đều làm b ạn lo lắng.
Tháng 3 năm 1945 một thanh niên Mỹ phục vụ trong chiếc tàu ngầm ở độ sâu
48m gần bán đảo Trung Nam đã học được một bài học quan trọng. Khi phục
vụ trên chiếc tàu ngầm này, thông qua ra-đa anh đã phát hiện ra một chiếc tàu
Nhật đi hướng về phía tàu ngầm. Tàu ngầm đ ã phát đi vài quả ngư lôi, nhưng
không trúng một con tàu nào cả. Khi đó, quân Nhật đã phát hiện ra tàu ngầm
và một chiếc tàu Nhật đang hướng tới họ. 3 tiếng sau, trời đất rung chuyển, 6
quả bom đã nổ làm cho chiếc tàu ngầm bị ép xuống đáy sâu nhất. Những quả
bom không ngừng được thả xuống trong vòng 15 tiếng. Trong đó có mười
mấy trái bom rơi cách tàu ngầm chỉ khoảng 15m rồi phát nổ. Nếu như gần
thêm chút nữa tàu ngầm có thể đã bị thủng.
Lúc đó anh và các bạn nằm nín thở, không động đậy trên giường. Trong lòng
tự nhủ: “Chuyến này chết chắc rồi”. Nhiệt độ trong tàu ngầm lên tới 400 mà
anh thấy to àn thân mình lạnh toát, giống như cảm lạnh vậy. Sau 15 tiếng cuộc
tấn công chấm dứt, rõ ràng chiếc tàu Nhật đó đã dùng hết số bom rồi bỏ đi.
Anh cảm thấy 15 tiếng mà giống như 15 năm vậy. Cuộc sống của anh hiện ra
trước mắt. Những chuyện làm cho anh lo lắng phiền não thì mỗi lúc làm cho
anh nhớ rõ hơn: Không có tiền để mua nhà, không có tiền để mua xe, không
có tiền mua áo mới cho vợ, cả những chuyện nhỏ nhặt như cải nhau với vợ
hay bực tức vì vết sẹo trên trán.
Lúc bị ném bom, những chuyện làm cho anh bực tức này dường như nhỏ bé.
Anh tự thề với bản thân nếu như anh thoát chết sẽ không bao giờ bực tức vì
những chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Một nhà văn nổi tiếng của Anh đã từng chỉ ra rằng: “Người nào tức giận bởi
chuyện nhỏ thì cuộc sống sẽ ngắn ngủi”. Thật vậy, nếu để những chuyện nhỏ
nhặt giày vò tâm hồn chúng ta, cảm giác không vui này sẽ làm cho con người
sống một cách đáng thương.
Một vị nữ tổng giám đốc của một công ty có khuôn mặt trắng mịn, mềm mại,
ăn mặt thì giản dị, nụ cười tươi và giọng nói dịu dàng. Nếu không nói chuyện
về công việc thì cô như là một người mới bước vào xã hội. Cô luôn vui vẻ,
mọi người không những muốn trò chuyện với cô mà hợp tác với cô cũng cảm
thấy rất vui vẻ. Do vậy nên việc làm ăn của cô ngày càng phát triển . Có
người hỏi cô: “Làm thế nào để trẻ mãi?” Người hỏi cô mới chỉ có 20 tuổi,
nhưng suy nghĩ của người đó thì 35 tuổi đã là rất già rồi.
V ị giám đốc đó trả lời: “Tôi cũng không biết được. Có thể là do tôi không
phiền não gì. Ngày trước, khi còn trẻ tôi cũng thường hay buồn bực vì những
chuyện nhỏ. Bạn trai tôi lại bảo tại sao lại như thế, anh ta không thể ngủ được
vì tôi. Lúc đó tôi nghĩ hay là anh không còn yêu tôi nữa. Cho đến khi anh trai
tôi mất”.
Anh trai tôi từ nhỏ đ ã rất nghịch. Hơn 20 tuổi, anh bắt đầu sự nghiệp. Trước
khi mất vài ngày anh trai tôi mất đi một khoản tiền. Anh tôi thường không
thích xem sổ sách, nhưng tháng đó anh tôi đã lấy quyển sổ kế toán để xem
xét. Người quản lý sổ là bạn của anh tôi. Nhưng lần này do khoản tiền thiếu
lớn mà không rõ nguyên nhân, cho nên anh nghi ngờ trong quá trình hợp tác
với bạn mình đã xảy ra vấn đề gian lận. Chị dâu tôi nói, anh tôi từ đó bắt đầu
ngủ không yên, không ngủ được thì uống rượu, uống xong trở nên buồn bực.
Càng buồn bực thì lại càng uống nhiều rượu. Một hôm trên đường lái xe về
nhà đã xảy ra tai nạn. Sau khi anh tôi mất, chị tôi lo hậu sự cho anh ấy xong
thì phát hiện ra rằng bạn anh tôi chỉ mượn tạm khoản tiền đó rồi trả lại ngay.
V ậy mà anh tôi vì nó mà buồn bã biết bao lâu”.
Tôi đ ã học được b ài học từ anh trai tôi: không nên buồn phiền, không nên tự
giày vò, nên nhìn nhận sự việc một cách đơn giản nhất. Đây có lẽ là lý do mà
tôi không già đi.
Từ câu chuyện của nữ giám đốc này chúng ta thấy được xung quanh chúng ta
có người như là chiếc máy tự tạo ra những buồn bực. Họ luôn luôn phiền não
bởi những chuyện không thể xảy ra, chu ...