Nó nhởn nhơ mặc quần áo phong phanh cưỡi em Little Cub lượn lờ tìm quán ăn vặt. Đang phỡn vì thấy xe đẩy của bác hủ tiếu gõ thân thương ởngay khúc quanh thì tự dưng một anh cưỡi tay ga xé gió lao ra từ trongngõ. Kết quả tất yếu của phép cộng giữa một đứa lơ mơ và một đứa chạy ẩu là cả hai bị xòe. Xòe bung bét.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ĐỪNG THÍCH EMĐỪNG THÍCH EMĐã bảo là không được thích em nghe chưa? Anh mà thích em là em tuyệt giao vớianh đấy!*** *** *** ***Tối tháng 6 nhiều gió, lạnh tanh.Nó nhởn nhơ mặc quần áo phong phanh cưỡi em Little Cub lượn lờ tìm quán ănvặt. Đang phỡn vì thấy xe đẩy của bác hủ tiếu gõ thân thương ởngay khúc quanhthì tự dưng một anh cưỡi tay ga xé gió lao ra từ trongngõ. Kết quả tất yếu của phépcộng giữa một đứa lơ mơ và một đứa chạy ẩu là cả hai bị xòe. Xòe bung bét.Nó đang đói lại còn ngã đau nên điên tiết lên, ngồi bệt giữa đường nói đểu- Này, mắt gắn đằng đít hay táo bón chưa giải quyết được mà gấp thế?- À, xin lỗi! Mơ khách đường xa, khách đường xa. Áo em trắng quá nhìn khôngra...! Có sao không?Anh tay ga nhăn nhở đứng dậy, dựng cả hai chiếc xe lên rồi chạy đến phân buavà hỏi thăm nó.Nó vừa khởi động lại xe vừa tru tréo, khổ nổi em Cub rú lên một tiếng rồi ngấtluôn, đề cũng không được màđạp cũng không xong.- Thì anh cứ thử bán mặt cho đất bán mông cho trời, mình rời khỏi xe, té xuốngđường nhựa cứng xem có sao không? Hỏi thừa- Vậy... anh đưa em đến bệnh viện nhé.. lỡ có chấn thương gì gì thì...- Đến bệnh viện tìm bố anh ở đấy chắc? Tôi khỏe như trâu sống lâu nhưrùa, đừngcó ở đấy mà trù ẻo nhé!- Nhưng mà máu... Má..u kìa...Nó rủa thầm trong lòng Ơ hờ, vừa nãy đọc thơ Hàn Mặc Tử còn trơn tru lắm mà,sao bây giờ lắp bắp thế kia?,xong là nó đưa tay lên sờ sờ cái trán vừa ngã đậpxuống đường, đúng là ướt ướt dính dính thật.- Máu của tôi chứ có phải của anh đâu?... À này, đừng bảo là anh sợ máunhé?- Ế... Làm gì có!!!- Không có sao lắp bắp thế kia?- Thì...thì lo thôi! Lỡ mà em bị chấn thương sọ não hay ngơ ngơ lẩn thẩn gì đấykhông phải anh chịu trách nhiệm chăm em cả đời à? Đi, đến bệnh viện đi!- Bệnh viện cái bíp gì, dắt xe tôi lại chỗ bác hủ tiếu gõ còn có nghĩa hơn đấy!Thế là nó đứng dậy, dựng con tay ga chưa rút chìa lên, bóp thắng rồ ga vọtthẳngđến góc đường bốc khói nghi ngút, để lại tên con trai ì ạch dắt chiếcCub gãy kínhchiếu hậu đi bộ tò tò đằng sau.- Bác ơi, một mì 2 vắt, để hoành thánh với cả bò viên thôi nhé, bỏ chân giò vào làbác ăn luôn đấy!Nó cười tít mắt với bác chủ quán bụng phệ, vừa lấy giấy lau máu vừa gọi món,xong lại trừng mắt với tên con trai đang nhăn nhó đi lại:- Chân có tật à? Sao đi chậm thế? Dắt lên lề đi chứ! Đứng mãi ở đấy chắc?- Nhưng... nhưng mà...- Nhưng cái khỉ gì? Anh tông tôi toét đầu chảy máu xong định phủi mông bỏ đi à?- Ơ đâu có... Nhưng mà anh có việc gấp...- Gấp?- Ừ, đón mẹ đi tập tạ rồi lại đón cha đilàm nail, xong còn phải đưa ông ngoại đi bơivà bà nội đi chơi sở thú, có phải gấp lắm không?? Đùa tí thôi, anh đi ăn khuya,hềhề…Bác chủ quán bụng phệ từ đầu đến giờ vẫn cắm mặt vào nồi nước dùng tự dưngngẩng đầu xen ngang:- Thằng kia, gió lắm rồi đấy! Ăn gì thì kêu đi, ở đấy chém gió bác gõ cho vêu mồmbây giờ!- À, bác cho con một hủ tiếu để đầy đủnhé, nhưng mà đừng để hủ tiếu, để mì góithôi, hêhê!- Mày giỡn mặt à? Có tin là một muôi của bác là mặt mày một phát lật ra sau luônkhông?- Ấy, đừng manh động chứ! Bác cho con một mì đừng để bò. Nhé nhé bác nhé!Khuyến mãi thêm mấy viên hoành thánh cũng được, con là con không ngại đâu!Bác chủ quán cười tít mắt, cắm mặt vào bếp một lúc thì bưng ra hai cái bát bốckhói nghi ngút.Nó hớn hở lấy lọ ớt khô nêm vào hẳn 2 muỗng, cả bát mì đỏ tươi một màu ớt rồimới cắm đầu vào ăn, được mộtlúc thì tên con trai hết nhịn được ngẩng lên hỏi nó:- Này, em không thấy đau à?- Đau gì? Đói không thấy đói thì thôi...- Chảy máu thế kia mà không đau... Hay mất nhiều máu quá đâm ra bị sảng rồi?- Sao anh thích lèm bèm lải nhải thế? Đã bảo không đau là không đau mà, phiềnphức!Nó gắp một đũa mì đầy ớt nhét hẳn vào mồm tên kia- Ăn đi, nói ít lại một tí!Thằng bé ho sằng sặc, mắt mũi đầy nước vì không chịu được cay, phun hết mì rarồi ngồi thè lưỡi thở dốc.- Sao em thô bạo như Trần Hưng Đạo thế?- Sao anh nói nhiều như Thúy Kiều thế?- Sao em thích cãi như Từ Hải thế?- Sao anh hay cùn kiểu Phan Đình Phùng thế?- Sao em... sao em...- Sao em cái gì??? Không bật được nữa thì im và ăn đi! Không ăn cũng phải đểngười khác ăn với chứ, nói mãi không thấy phí clo à?Anh tay ga đành cúi đầu ăn tiếp. Được một tí thì lại không nhịn được, ngẩng đầulên hỏi lần nữa:- Này, thế tí nữa làm sao em về?- Thì vứt xe ở đây, anh đưa tôi về. Sáng mai ra dắt xe đi sửa chứ làm sao? Chả nhẽđi xe căng hải lốp tổ ongvề à?- Ơ...- Ơ cái gì? Không muốn chở tôi về thì đi bộ ra đầu đường đón taxi vào đây cho tôiđi về. Chọn đi!- Ờ thì đưa về...Cuộc nói chuyện lại lần nữa đi vào ngõ cụt. Lần này thì không ai ngẩng lên nữa,tập trung vào chuyên môn cho đến lúc tính tiền.Bác chủ quán bụng phệ đang lầm bầmtính nhẩm thì điện thoại của nó tru tréo lêncái thứ nhạc chuông quái gở mà hễ cứ vang lên là gây chú ý - phầ ...