Đừng thổi phồng sự thiếu trách nhiệm của con cái
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 114.54 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Trong những nhà có con mới lớn, cha mẹ thường lo con mình không bao giờ trưởng thành, không biết gánh vác trách nhiệm trước cuộc sống. Một bà mẹ than phiền: “Quần áo ném ngổn ngang, sách vở bày bừa, bát đĩa bẩn của bữa trưa còn nằm nguyên trên bàn, thùng rác đầy ắp… là cảnh tượng thường thấy mỗi chiều tôi đi làm về. M., con gái tôi, năm nay đã 13 tuổi nhưng cứ như một khách trọ trong nhà. Đã biết bao nhiêu lần tôi nhắc nó về cái tính bừa bãi, cẩu thả...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng thổi phồng sự thiếu trách nhiệm của con cái Đừng thổi phồng sự thiếu trách nhiệm của con cái Trong những nhà có con mới lớn, cha mẹ thường lo con mình khôngbao giờ trưởng thành, không biết gánh vác trách nhiệm trước cuộc sống. Một bà mẹ than phiền: “Quần áo ném ngổn ngang, sách vở bày bừa,bát đĩa bẩn của bữa trưa còn nằm nguyên trên bàn, thùng rác đầy ắp… làcảnh tượng thường thấy mỗi chiều tôi đi làm về. M., con gái tôi, năm nay đã13 tuổi nhưng cứ như một khách trọ trong nhà. Đã biết bao nhiêu lần tôinhắc nó về cái tính bừa bãi, cẩu thả này rồi nhưng nó cứ thờ ơ. Cứ đà nàyđến khi nào con bé mới trở thành người lớn. Tôi không lo sao được!”. Một bà mẹ khác chia sẻ: “Điều khiến tôi lo lắng hơn cả là thời giannày thằng bé có dấu hiệu lơ là việc học. Lên lớp 10 rồi, vậy nhưng ngồi vàobàn một lúc là thấy nó lại bỏ ngang để nghe điện thoại, nghe nhạc… Tôicũng đã phân tích cho nó hiểu tương lai của nó sẽ như thế nào nếu khôngchịu học hành đến nơi đến chốn. Nó có vẻ nghe ra, nhưng được một bữa thìđâu lại vào đấy. Đúng là nó không có một chút trách nhiệm nào với bảnthân”. Ông bố kia buồn rầu: “Con tôi cũng có khác gì, chưa bao giờ nói mộtlời cảm ơn những gì bố mẹ làm cho nó. Ngày sinh nhật mẹ cũng không biếtmua quà tặng. Ông bà nội ở quê lên thăm, vất vả là thế, mang bao nhiêu làquà cáp, nó chén tì tì, không để ý đến vẻ mệt nhọc của ông bà. Nó là đứa vôtrách nhiệm, không biết lớn lên sẽ trở thành loại người thế nào?”. Phải chăng các ông bố, bà mẹ nói trên đã “thổi phồng” và vội vàng kếtluận về tính vô trách nhiệm ở các em? Những lo lắng của bố mẹ là chính đáng. Bố mẹ nào cũng muốn conđến tuổi thì phải trưởng thành, biết chăm sóc bản thân, chăm sóc người khác.Tuổi học thì học tốt. Học xong có nghề nghiệp ổn định, có mối quan hệ xãhội, có gia đình tốt đẹp. Mà những việc đó lại bắt đầu từ ngày hôm nay, bắtđầu từ những hành vi ứng xử, thái độ, nếp sống hằng ngày. Có điều, họ đã sốt ruột trông mong sự trưởng thành ở đứa con màquên mất một điều: để đạt đến độ trưởng thành, bọn trẻ nhất thiết phải trảiqua thời điểm “khó bảo” này. Người ta gọi đó là sự “nổi loạn” của tuổi mớilớn. Những biểu hiện nói trên ở trẻ tuổi 13, 14 được coi là những hành vithiếu trách nhiệm chứ không nên quy kết thành thói vô trách nhiệm như họlo lắng. Một điều quan trọng cha mẹ cần biết để giảm bớt gánh lo, đó là nhậnthức về “trách nhiệm” của con cái ở độ tuổi này và cha mẹ đang ngày càngkhác nhau. Những việc cha mẹ cho là quan trọng, với bọn trẻ đôi khi chỉ là“chuyện nhỏ” và ngược lại. Chẳng hạn, cô bé 14 tuổi đang suy nghĩ có nên nhận lời mời đi chơicủa bạn trai vào cuối tuần không. Cô đặt ra giả thiết nếu đi chơi sẽ ảnhhưởng đến việc học ra sao, nếu từ chối sẽ phải từ chối như thế nào cho “lịchsự”. Với cô đây là một việc lớn. Lần đầu tiên cô đối mặt với việc tự chịutrách nhiệm trước những việc mình làm. Trong khi cô đang trù tính, đắn đo thì mẹ cô bé lại đang không thôi cathán về việc cô đã quên lời hứa lên sân thượng tưới cây và cất quần áo. Lờica thán đó lúc này với cô thật “chẳng nghĩa lý gì”. Hoặc, cậu con trai đanghọc ngày học đêm để phấn đấu đoạt giải môn Vật lý cấp thành phố thì việcnó “bỏ ngoài tai” chuyện bố mẹ giục viết thư về hỏi thăm ông bà, đi thăm họhàng hay mắng nó tội ném khăn tắm bừa bãi trong chậu quần áo… cũng làđiều dễ hiểu. Có lẽ, đã đến lúc các bậc phụ huynh cần thay đổi cách nhìn nhận khiđánh giá con cái. Nếu cứ dựa vào cái mẫu con cái răm rắp nghe lời để xácđịnh đứa con ngoan, có trách nhiệm thì e rằng không còn phù hợp với thờiđại. Một đứa con luôn được coi là ngoan trong tương lai có thể trở thànhmột người bị động, thiếu bản lĩnh khi bước vào đời. Và đứa con thường bịcha mẹ quy kết là “vô trách nhiệm” có thể lại vững vàng, trưởng thành sớmhơn những đứa cùng độ tuổi. Các phụ huynh nên phân định rõ những hành vi thiếu trách nhiệm cóthể cho phép: bừa bộn, cẩu thả, lười việc nhà, không hỏi han bố mẹ…Những hành vi vô trách nhiệm đáng lo ngại, cần quyết liệt “xử lý”: bỏ học,bài bạc, rượu chè, ma túy, ăn chơi trác táng, đi chơi qua đêm… Với những hành vi thiếu trách nhiệm cho phép, bố mẹ cũng chỉ nên“can thiệp” bằng sự nhạy cảm và những “điều chỉnh” nhẹ nhàng, kín đáo.Những biểu hiện của bọn trẻ có thể khiến bạn thất vọng, buồn lòng, nhưngthay vào việc can gián, cách dạy dỗ tốt nhất là bạn nên “lùi lại” để các em tựxử sự, hành động, từ đó học cách chịu trách nhiệm trước những việc mìnhlàm. Có thể rồi các em sẽ gặp thất bại, nhưng chính những thất bại tạm thờiđó là một phần cần thiết trong quá trình trưởng thành. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng thổi phồng sự thiếu trách nhiệm của con cái Đừng thổi phồng sự thiếu trách nhiệm của con cái Trong những nhà có con mới lớn, cha mẹ thường lo con mình khôngbao giờ trưởng thành, không biết gánh vác trách nhiệm trước cuộc sống. Một bà mẹ than phiền: “Quần áo ném ngổn ngang, sách vở bày bừa,bát đĩa bẩn của bữa trưa còn nằm nguyên trên bàn, thùng rác đầy ắp… làcảnh tượng thường thấy mỗi chiều tôi đi làm về. M., con gái tôi, năm nay đã13 tuổi nhưng cứ như một khách trọ trong nhà. Đã biết bao nhiêu lần tôinhắc nó về cái tính bừa bãi, cẩu thả này rồi nhưng nó cứ thờ ơ. Cứ đà nàyđến khi nào con bé mới trở thành người lớn. Tôi không lo sao được!”. Một bà mẹ khác chia sẻ: “Điều khiến tôi lo lắng hơn cả là thời giannày thằng bé có dấu hiệu lơ là việc học. Lên lớp 10 rồi, vậy nhưng ngồi vàobàn một lúc là thấy nó lại bỏ ngang để nghe điện thoại, nghe nhạc… Tôicũng đã phân tích cho nó hiểu tương lai của nó sẽ như thế nào nếu khôngchịu học hành đến nơi đến chốn. Nó có vẻ nghe ra, nhưng được một bữa thìđâu lại vào đấy. Đúng là nó không có một chút trách nhiệm nào với bảnthân”. Ông bố kia buồn rầu: “Con tôi cũng có khác gì, chưa bao giờ nói mộtlời cảm ơn những gì bố mẹ làm cho nó. Ngày sinh nhật mẹ cũng không biếtmua quà tặng. Ông bà nội ở quê lên thăm, vất vả là thế, mang bao nhiêu làquà cáp, nó chén tì tì, không để ý đến vẻ mệt nhọc của ông bà. Nó là đứa vôtrách nhiệm, không biết lớn lên sẽ trở thành loại người thế nào?”. Phải chăng các ông bố, bà mẹ nói trên đã “thổi phồng” và vội vàng kếtluận về tính vô trách nhiệm ở các em? Những lo lắng của bố mẹ là chính đáng. Bố mẹ nào cũng muốn conđến tuổi thì phải trưởng thành, biết chăm sóc bản thân, chăm sóc người khác.Tuổi học thì học tốt. Học xong có nghề nghiệp ổn định, có mối quan hệ xãhội, có gia đình tốt đẹp. Mà những việc đó lại bắt đầu từ ngày hôm nay, bắtđầu từ những hành vi ứng xử, thái độ, nếp sống hằng ngày. Có điều, họ đã sốt ruột trông mong sự trưởng thành ở đứa con màquên mất một điều: để đạt đến độ trưởng thành, bọn trẻ nhất thiết phải trảiqua thời điểm “khó bảo” này. Người ta gọi đó là sự “nổi loạn” của tuổi mớilớn. Những biểu hiện nói trên ở trẻ tuổi 13, 14 được coi là những hành vithiếu trách nhiệm chứ không nên quy kết thành thói vô trách nhiệm như họlo lắng. Một điều quan trọng cha mẹ cần biết để giảm bớt gánh lo, đó là nhậnthức về “trách nhiệm” của con cái ở độ tuổi này và cha mẹ đang ngày càngkhác nhau. Những việc cha mẹ cho là quan trọng, với bọn trẻ đôi khi chỉ là“chuyện nhỏ” và ngược lại. Chẳng hạn, cô bé 14 tuổi đang suy nghĩ có nên nhận lời mời đi chơicủa bạn trai vào cuối tuần không. Cô đặt ra giả thiết nếu đi chơi sẽ ảnhhưởng đến việc học ra sao, nếu từ chối sẽ phải từ chối như thế nào cho “lịchsự”. Với cô đây là một việc lớn. Lần đầu tiên cô đối mặt với việc tự chịutrách nhiệm trước những việc mình làm. Trong khi cô đang trù tính, đắn đo thì mẹ cô bé lại đang không thôi cathán về việc cô đã quên lời hứa lên sân thượng tưới cây và cất quần áo. Lờica thán đó lúc này với cô thật “chẳng nghĩa lý gì”. Hoặc, cậu con trai đanghọc ngày học đêm để phấn đấu đoạt giải môn Vật lý cấp thành phố thì việcnó “bỏ ngoài tai” chuyện bố mẹ giục viết thư về hỏi thăm ông bà, đi thăm họhàng hay mắng nó tội ném khăn tắm bừa bãi trong chậu quần áo… cũng làđiều dễ hiểu. Có lẽ, đã đến lúc các bậc phụ huynh cần thay đổi cách nhìn nhận khiđánh giá con cái. Nếu cứ dựa vào cái mẫu con cái răm rắp nghe lời để xácđịnh đứa con ngoan, có trách nhiệm thì e rằng không còn phù hợp với thờiđại. Một đứa con luôn được coi là ngoan trong tương lai có thể trở thànhmột người bị động, thiếu bản lĩnh khi bước vào đời. Và đứa con thường bịcha mẹ quy kết là “vô trách nhiệm” có thể lại vững vàng, trưởng thành sớmhơn những đứa cùng độ tuổi. Các phụ huynh nên phân định rõ những hành vi thiếu trách nhiệm cóthể cho phép: bừa bộn, cẩu thả, lười việc nhà, không hỏi han bố mẹ…Những hành vi vô trách nhiệm đáng lo ngại, cần quyết liệt “xử lý”: bỏ học,bài bạc, rượu chè, ma túy, ăn chơi trác táng, đi chơi qua đêm… Với những hành vi thiếu trách nhiệm cho phép, bố mẹ cũng chỉ nên“can thiệp” bằng sự nhạy cảm và những “điều chỉnh” nhẹ nhàng, kín đáo.Những biểu hiện của bọn trẻ có thể khiến bạn thất vọng, buồn lòng, nhưngthay vào việc can gián, cách dạy dỗ tốt nhất là bạn nên “lùi lại” để các em tựxử sự, hành động, từ đó học cách chịu trách nhiệm trước những việc mìnhlàm. Có thể rồi các em sẽ gặp thất bại, nhưng chính những thất bại tạm thờiđó là một phần cần thiết trong quá trình trưởng thành. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
giáo dục mầm non kỹ năng mầm non dạy học mầm non kỹ năng làm cha mẹ cách dạy conGợi ý tài liệu liên quan:
-
47 trang 935 6 0
-
16 trang 528 3 0
-
2 trang 457 6 0
-
3 trang 402 3 0
-
Tiểu luận: Sáng tác thiếu nhi của Tô Hoài và tính cách Dế Mèn qua truyện Dế Mèn phiêu lưu ký
17 trang 282 0 0 -
Tìm hiểu tâm lý học trẻ em từ lọt lòng đến 6 tuổi (Tập 1): Phần 2
140 trang 228 0 0 -
8 trang 205 0 0
-
2 trang 191 0 0
-
Những vấn đề lí luận chung của giáo dục học mầm non
210 trang 166 0 0 -
8 trang 161 0 0