Nằm lọt giữa lùm keo tai tượng tại một nơi nào đó cách xa trung tâm thị xã, và dĩ nhiên vẫn còn lâu nữa mới tới sân bay cũ ở phía rìa tây tỉnh lỵ, một nạn nhân và là kẻ duy nhất sống sót sau vụ rớt máy bay diễn ra cách đây hơn hai mươi bốn giờ đang dần hồi tỉnh dậy. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, lần theo dòng trí nhớ không rõ nét lắm, ông mường tượng lại mọi diễn biến đã qua....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dưới bóng cây sa la Dưới bóng cây sa la TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN VĂN THƯỞNGNằm lọt giữa lùm keo tai tượng tại một nơi nào đó cách xa trung tâm thị xã, và dĩ nhiênvẫn còn lâu nữa mới tới sân bay cũ ở phía rìa tây tỉnh lỵ, một nạn nhân và là kẻ duy nhấtsống sót sau vụ rớt máy bay diễn ra cách đây hơn hai mươi bốn giờ đang dần hồi tỉnhdậy.Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, lần theo dòng trí nhớ không rõ nét lắm, ông mườngtượng lại mọi diễn biến đã qua. Sáu giờ ba mươi phút sáng ngày hôm đó, chiếc máy baydu lịch cỡ nhỏ loại hai động cơ cất cánh đưa ông cùng hai mươi vị khách đặc biệt khácrời thành phố hướng về phía đảo. Khoảng bốn mươi phút sau, tổ lái thông báo có trục trặckỹ thuật và cho biết cách giải quyết duy nhất là hạ khẩn cấp xuống một bãi đáp tạm thời.Nơi gần nhất lúc đó là sân bay Trà Vinh – một sân bay quân sự còn lại từ thời chiếntranh. Tuy nhiên, chiếc phi cơ đã bị lạc đường bay, lao ra ngoài vùng kiểm soát và tai nạnập đến.Không biết đó có phải là điềm báo hay không. Trước hôm bay, ông dịch dang dở một bàiviết bằng tiếng Anh đăng trên tờ tạp chí Phật giáo - Mandala. Bài viết mô tả câu chuyệnmột nữ điêu khắc gia người Mỹ cố gắng thực hiện bức tượng chân dung một vị Lạt maTây Tạng vừa mới qua đời tại Ấn Độ. Thi thể của Ngài đã được giữ gìn tốt, đang chờquyết định của những vị Lạt ma cao cấp từ xứ Tây Tạng. Đến ngày thứ 13 kể từ hôm viêntịch, phần thần thức mới rời khỏi xác vị Lạt ma. Và cùng lúc, những đệ tử hầu cận củaNgài được lệnh ướp xác, bảo quản nguyên vẹn nhục thân của người quá cố để dựa vàotiêu bản đó một bức bức tượng chân dung vị Lạt ma sẽ được nữ điêu khắc gia người Mỹ,đồng thời cũng là đệ tử của Ngài, tạc ngay tại chỗ.Sức sống kỳ lạ của vị Lạt ma chân tu ấy giống như một dụ ngôn đã tồn tại vượt quakhông – thời gian hữu hạn và gieo vào lòng ông một ý thức phản tỉnh sâu sắc. Người đànông đã mang tâm trạng ấy lên theo hành trình bay. Và dường như niềm tin vào sự bất tửđã đưa ông về lại nơi mặt đất đầy cát bụi này.Ánh nắng xiên qua những tán cây hắt lên người nạn nhân gây cho ông một cảm giác nóngrát khó chịu. Ông vẫn cứ nằm yên bất động, đợi đến khi nào sự đau đớn xuất hiện đâu đótrên cơ thể để đoán biết thân xác mình bị hư hao đến độ nào.- Hơ …Hơ…! Ông cất tiếng kêu yếu ớt. Khát … nước… Ôi…N…ư…ớ…c!Người đàn ông bắt đầu bò lê ra khỏi lùm cây bằng một cố gắng không phải của mộtngười bình thường. Dự định bò đến hiện trường vụ tai nạn, sau đó sẽ phát tín hiệu kêucứu, tuy nhiên càng lúc ông càng nhích xa hơn mục tiêu ban đầu. Lúc lê mình đến phíabờ kênh, mặt trời đã gần đứng bóng.Người đàn ông phát hiện quanh mình có rất nhiều cây bần, cành oằn xuống bởi sức nặngcủa xum xuê những trái và trái. Một cách khó nhọc, ông đưa tay hái một vài trái.Đó là lần đầu tiên trong đời ông biết đến vị chua chua, chát xít của trái bần ở vùng sôngnước Nam bộ. Trái có hình giống như chiếc bánh thuẫn, nang có sáu cánh tựa hình ngôisao. Sau khi nhấm nháp chút đỉnh món lạ miệng, ông không ngần ngại vốc tay uống thứnước mát ở dưới con kênh, hoàn thành nốt bữa tiệc của thiên nhiên dường như đã bàybiện sẵn tự khi nào. Một cảm giác mát lạnh tràn ngập châu thân. (Và cũng chính lúc đó,ông lại nghe thân mình đau buốt, có lẽ ở đâu đó trên cơ thể, máu đã rỉ ra theo chỗ vếtthương.) Đó không chỉ là nước. Trong đó còn có phù sa. Và cả hơi người. Sau này, ôngmới biết rằng ở đây người ta lấy nước từ sông rạch đem lọc đi rồi sử dụng trong mọi sinhhoạt hằng ngày, trong điều kiện không có nước ngọt.Đến lúc đã lấy lại chút tỉnh táo và sức lực, ông quyết định lê mình hướng về phía khu dâncư gần nhất. Điều tệ hại là ông vẫn không thể ước lượng được khoảng cách từ đây đếnkhu dân cư là bao xa và nó nằm về hướng nào. Dù sao, ông cũng phải cố bắt được liên lạcvới một ai đó trước lúc mặt trời lặn. Nếu không, ông sẽ chết mất. Ông mong mỏi gặp mặtcon người biết bao, dù chỉ cần nghe thấy tiếng chân vọng lại từ xa hay có thể chỉ là bóngảnh thôi cũng đủ.Di chuyển một đoạn, ông đã đặt mình ngay dưới gốc một cây sa la. Theo truyền thuyếtđược ghi lại, Đức Phật đã nhập Niết Bàn tại một khu rừng của những cây sa la có hai thânmọc song đôi. Cây này mọc nhiều trên đất Phật ở những xứ của Ấn Độ, một vài vùng củaThái và ở Cambodia. Tại đây, không ngờ ông lại có diễm phúc được nhìn thấy hình ảnhcủa loại cây thiêng mà ông từng gặp ở vùng Cam Pốt khoảng vài năm trước. Và lạ thay,tại đây chỉ tồn tại một cây duy nhất. Tại sao nó lại đứng lẻ loi giữa những “kẻ xa lạ” xungquanh, nào thốt nốt, tai tượng, dừa và một vài loài khác ông không biết tên? Vừa suy nghĩmông lung, người đàn ông vừa tiếp tục lê mình về phía mà ông mong là sẽ có con người.***Trà Cú, một sóc nhỏ của đồng bào người Khmer.Qua một cơn mưa nhỏ đã tạnh hẳn từ đêm trước, đất trời vào sáng nay thật tuyệt. Bầu trờitrong xanh. Từ tầng không, nắng làm rơi xuống mặt đất những giọt vàng sau khi xuyênqua tán lá những cây bàng ...