Danh mục

Dưới Ngàn Thông

Số trang: 173      Loại file: pdf      Dung lượng: 565.23 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vừa đi tới, đi lui bên bãi giữ xe, Hạnh Lâm vừa luôn miệng cằn nhằn: − Cái thằng trời đánh ấy làm gì mà giờ này vẫn chưa ra tới? Chờ nó không khéo hỏng việc của người ta. Khác với vẻ nóng nảy của cô em gái, Hạnh San dịu dàng nói: − Em cứ về trước đi. Chị ở lại một mình được mà. Nhìn đồng hồ, Lâm dài giọng: − Hổng dám để chị ở lại một mình đâu. Lỡ có chuyện gì chắc bán mạng mà đền người ta sợ cũng chưa đủ. San xịu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dưới Ngàn ThôngDưới Ngàn Thông Phi Vân Dưới Ngàn Thông Tác giả: Phi Vân Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Trang 1/173 http://motsach.infoDưới Ngàn Thông Phi Vân Chương 1 -Vừa đi tới, đi lui bên bãi giữ xe, Hạnh Lâm vừa luôn miệng cằn nhằn:− Cái thằng trời đánh ấy làm gì mà giờ này vẫn chưa ra tới? Chờ nó không khéo hỏng việc củangười ta.Khác với vẻ nóng nảy của cô em gái, Hạnh San dịu dàng nói:− Em cứ về trước đi. Chị ở lại một mình được mà.Nhìn đồng hồ, Lâm dài giọng:− Hổng dám để chị ở lại một mình đâu. Lỡ có chuyện gì chắc bán mạng mà đền người ta sợcũng chưa đủ.San xịu mặt:− Hai đứa bây lúc nào cũng coi thường chị.Hạnh Lâm chặc lưỡi:− Không phải tụi em coi thường, nhưng sắp tới giờ cao điểm, một mình cịh làm sao quản lý nổiviệc này?Rồi cô lại tiếp tục càu nhàu:− Thằng quỷ Lập đúng là ham chơi. Không dũa thì nó lừng. Hừ! Phải cho nó một trận mới vừa.Hạnh San ngắt lời em gái:− Nó ra tới kìa. Đừng cằn nhằn nữa. Em giống má lắm rồi đó.Liếc San một cái, Lâm bước tới gốc cây nơi Lập vừa dựng chiếc xe đạp.Hất mặt lên y như dân anh chị, cô gằn giọng:− Em làm quái gì mà giờ này mới lết xác ra đây?Vò vò cái đầu đinh vuông lởm chởm, Lập tỉnh bơ:− Lỡ ngủ quên mà cũng la. Chị thế chỗ má hồi nào vậy?Hạnh Lâm trừng mắt:− Lúc nào cũng chỉ ăn với ngủ. Nhà có mình em là con trai, nhưng vô tích sự. Nghĩ mà chán.Lập lẩm bẩm:− Chán sao còn trông người ta?Trang 2/173 http://motsach.infoDưới Ngàn Thông Phi VânLâm hơi dịu giọng:− Lo phụ chị San đi. Tao sắp trễ rồi đây.Dứt lời, cô tất tả dắt chiếc xe đạp cũ mèm ra cong lưng đạp đi. Vừa xin được chân bán hàngtrong một siêu thị vào buổi tối, nên Lâm không dám đến trễ. Với cô, một ngày qua nhanh hơnlà gió, cứ xen lẫn vào những giờ học là những khoảng thời gian chạy đôn chạy đáo đi kiếm tiềnbằng các công việc vặt vãnh, vậy mà vẫn thiếu trước hụt sau. Lắm lúc, Lâm cứ mong mình có bađầu, sáu tay, mười hai cái chân, hoặc có phép phân thân để một lúc làm được nhiều việc chothu nhập khá hơn.Sắp tới đây, cả ba chị em cô đều cần những khoảng tiền rất lớn để đóng học phí, nếu không lođược thì coi như vứt đi sự nghiệp ăn học lâu nay. Chị San đang học năm cuối, Lâm học năm thứba, còn Lập vừa đặt chân vào ngưỡng cửa đại học, không ai có thể bỏ dở dang được. Nhất là chịSan và Lập...Bỗng dưng Hạnh Lâm thở dài khi nghĩ tới những gánh nặng đang đè lên vai của chị em cô.Ngừng xe ở siêu thị Lan Anh, Lâm vội vội vàng vàng đưa xe đi gởi, rồi chạy ù vào trong thayđồng phục. Sửa lại cái nơ cánh bướm ở cổ áo, Lâm chải cho thẳng mái tóc dài đen bóng, cô hàilòng bước ra quầy.Vừa thấy Lâm, cô gái ngồi trên ghế cao đã reo lên:− Em luôn đúng giờ. Đỡ ghê. Chả bù với con nhỏ trước đây chuyên môn đi trễ, về sớm. Chờ nótới để đổi ca mà hụt hơi dài cổ. Thôi, ở lại làm việc nghe. Chị về.Hạnh Lâm nhìn theo dáng vẻ nhún nhảy yêu đời của cô ta mà phát... thèm. Rời chỗ làm việc,Hường sẽ đi chơi với người yêu tới khuya lắc khuya lơ mới về nhà ngủ một giấc đầy mộng đẹpcho tới sáng, chớ đâu khổ như Lâm phải vùi đầu vào đống bài vở ê chề rồi ngủ gà ngủ gật bênbàn học. Ước gì Lâm được hưởng chừng phân nữa hạnh phúc của cô ta nhỉ?Lơ đãng, Lâm xốc lại những móc treo quần áo theo quán tính rồi ngồi chống tay chờ khách.Khác với hôm mới vào làm, cô đã hết săm soi, ngắm nghía, trầm trồ những mặt hàng cao cấp ởđây. Lâm biết sức mình không thể nào với tới chúng, tốt hơn hết hãy an phận với công việc củangười làm công mà mức lương tháng chưa mua nổi phân nữa cái áo dạ hội rẻ nhất được trưngbày trong chiếc tủ ở góc cửa hàng.Cửa kiếng xịch mở, Hạnh Lâm vi nhoẻn miệng cười, kiểu cười Hường hay gọi đùa là nụ cườimua bán, nhưng khi nhận ra khách vừa bước vào là ai, cô liền đưa tay lên che miệng.Thái độ của cô khiến Long ngạc nhiên. Anh hỏi:− Sao đang cười Lâm lại mếu? Bộ không hoan nghênh khách hàng này hả?Hạnh Lâm tủm tỉm:− Đâu có. Nhưng tôi phải đổi lại nụ cười khác dành cho bạn bè. Còn nụ cười tôi vừa kịp... nín làgọi là nụ cười nghề nghiệp, chẳng có bao nhiêu tình cảm đâu.Long ồ lên thích thú:Trang 3/173 http://motsach.infoDưới Ngàn Thông Phi Vân− Thì ra là thế. Tình cảm thể hiện trong nụ cười thứ hai là tình cảm gì vậy? Có chút nào đặc biệtkhông?Hạnh Lâm lảng đi:− Long định mua gì? Tôi lựa hộ cho. Nếu mua quà tặng người yêu ...

Tài liệu được xem nhiều: