Danh mục

Dương Cầm Nhỏ

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 993.14 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 11,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi đã có một nơi để đi... Lại là London ồn ào và khiến tôi không thích, nhưng giờ, tôi sẽ thích và cố gắng yêu nó... Tôi sẽ phải tiếp tục trong vòng ba năm nữa... Đôi khi trong đời ta phải quyết định vài việc to nhỏ khác nhau. Những quyết định có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi... Tốt hay xấu đều có thể dễ dàng phân biệt!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dương Cầm NhỏDương Cầm NhỏTôi đã có một nơi để đi... Lại là London ồn ào và khiến tôi không thích, nhưnggiờ, tôi sẽ thích và cố gắng yêu nó... Tôi sẽ phải tiếp tục trong vòng ba nămnữa...Đôi khi trong đời ta phải quyết định vài việc to nhỏ khác nhau. Những quyết địnhcó thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi... Tốt hay xấu đều có thể dễ dàng phânbiệt!Nhưng!Đôi khi đi kèm với những quyết định là sự đến và đi không báo trước... Đầy hứahẹn và biến chuyển một cách bất ngờ.Chỉ có một câu trả lời. Đó là Số Phận mà thôi....================Tháng mười một. Thời tiết chuyển sang một thể loại ẩm ương khó chịu. Cái nóngxen với cái lạnh và tị nạnh nhau. Cuối cùng chả biết đây là mùa đông hay mùa hè...Tôi đang xếp hành lý vào chiếc va-li đỏ mà Nam tặng cho tôi... Màu đỏ là màu tôiưa thích :)Đêm nay mưa rào rất lớn... Trong căn hộ bé tí như một tổ chim tải cúc lộn xộn vàbừa bộn của mình... Tôi đang phải cân, đo, đong, đếm xem nên mang theo món đồnào theo cũng như việc vứt chúng ở lại. Con gái mà, cơ man nào những thứ lỉnhkỉnh, linh tinh... Ấy thế nhưng tôi không quyết định được. Động tay vào đồ vật nàotôi cũng cảm giác như chạm vào anh ấy, Nam của tôi...Chắc đêm nay tôi không ngủ được. Tiếng mưa có thể dội vào giấc ngủ sâu màdựng tôi dậy vào bất cứ thời điểm nào có thể... Nên thôi, tôi sẽ thức trắng...Tôi cố gắng bọc lại những chiếc cốc nhỏ, có lẽ tôi nên mang chúng theo. Londonkhông thiếu những chiếc cốc màu mè này nhưng tôi hiểu, kỷ niệm khó thay thế...Tính tôi vẫn vậy, giữ những thứ đã đi cùng với sức nặng của thời gian hơn lànhững thứ mình thích... Duy chỉ có một thứ, bất di bất dịch, tôi không mang theođược. Đó là chiếc Dương cầm của tôi...================Tôi được cử đi học thạc sĩ chuyên ngành Piano ở London trong vòng sáu năm. Ởbên đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ được chơi những cây đàn cao cấp hơn chiếc đàncũ kỹ của tôi bây giờ... Thế nhưng tôi có gì đó luyến tiếc...Ở đó, đồng nghĩa với việc tôi sẽ có những mối quan hệ tốt đẹp, gặp nhiều chàngtrai tốt hơn Nam và hấp dẫn hơn anh ấy... Nhưng tôi có một chút gì đó vương vấn,nơi Nam!Tôi yêu Piano và tôi không yêu Nam. Cho dù anh ấy yêu tôi tha thiết, nhưng sự tanvỡ của mối tình đầu không đủ làm trái tim có thể bình phục lại. Tôi không đóngcửa trái tim, tôi vẫn mở nó... Nhưng không hiểu sao dù đã cố gắng thoải mái, vô tưlự, thậm chí có phần dễ dãi... Thì tới bây giờ tôi vẫn nghĩ rằng TÔI KHÔNG HỀYÊU NAM... Tôi không nói cho Nam biết chuyến đi này của tôi, vì tôi cảm thấynó không thật sự cần thiết... Anh ấy muốn nghĩ tôi chết hay tôi mất tích, thì tùy...Nhưng đến hôm qua, tôi ướt sũng... Đứng trước cửa nhà anh ấy. Bấm chuông. Nóicâu Em xin lỗi... và chạy thục mạng...Tôi đã làm gì vậy???Không biết nữa. Tôi thường là người hành động theo cảm tính. Không ai có thểgiải thích về việc tôi làm, tôi nói...Tôi có thể từ chối suất học bổng nếu như tôi cần tình yêu hơn...Nhưng đó cũng không phải tình yêu... Với Nam? Không!!! Tôi cần tình yêu vớicây Dương cầm... Bởi vì, Nam có thể bỏ tôi khi hết yêu. Còn Dương cầm... khôngthể bỏ tôi, trừ phi... tôi rời bỏ nó!!!Vậy đấy. Tôi đi đây...================Tôi đã gắn bó với cây đàn từ khi lên năm. Và giờ tôi vừa tròn hai mươi hai. Đàn làcủa Ba tôi để lại, Ba tôi mất rồi... Tôi chơi đàn lẽ dĩ nhiên không phải vì tôi thích.Hồi tôi bốn tuổi, mẹ đọc cho tôi lá thư của Ba. Ba nói rằng Ba muốn tôi chơi đàngiống như Ba, Ba muốn nhìn con gái Ba trở thành Thiên Tài... Tôi đã quyết địnhchơi piano từ đó. Nhưng tôi không mơ làm Thiên Tài, tôi chỉ ước Ba có thể nhìnthấy... Thiên Thần của Ba chơi đàn mà thôi.......Tôi đang chơi bản Opus số 9, số 2 của Chopin. Đây là bản nhạc ưa thích của tôi, cólẽ vì nó buồn. Nhưng tôi nghĩ, để tạm biệt cây đàn này, có lẽ... Dạ Khúc sẽ hợphơn nhiều! Tạm biệt Dương cầm của tôi. Ngày mai, sẽ có người tới mang nó đi...Tôi bán nó với giá rẻ mạt cho một gia đình mà tôi quen biết, họ cần chiếc DươngCầm cổ của tôi để trưng bày trong ngôi biệt thự sang trọng, cho đẹp... Cũng tốtthôi, tôi cũng không có ý định quay về đây nên tôi bán nó. Quyết định đúng đắn,phải ...

Tài liệu được xem nhiều: