Nhớ chuyến đi Jordan. Ng. bảo giữ bí mật tuyệt đối, trước khi đi không nói với ai, khi về không viết gì hết. Tôi ừ, coi đó như một trong một ngàn lẻ một chuyện nghe nói mà không bao giờ thấy xảy ra. Cho đến một buổi chiều Ng. gọi điện thoại hỏi chuẩn bị xong chưa, mai đi. Nghe như giỡn. Mà thiệt
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đường dài hạnh phúcĐường dài hạnh phúcNhớ chuyến đi Jordan. Ng. bảo giữ bí mật tuyệt đối, trước khi đi không nói với ai,khi về không viết gì hết. Tôi ừ, coi đó như một trong một ngàn lẻ một chuyện nghenói mà không bao giờ thấy xảy ra. Cho đến một buổi chiều Ng. gọi điện thoại hỏichuẩn bị xong chưa, mai đi. Nghe như giỡn. Mà thiệt. “Tui chạy được passport choQ. rồi, họ hẹn sáng mai 8 giờ lấy. Bà có sẵn passport rồi phải không? Mười giờ cómặt ở phi trường nghe. À, giữ bí mật tuyệt đối, chỉ nói là đi Thái Lan du lịch”. Ng.cúp điện thoại vì “còn một tỉ công việc phải chạy đây”.Tôi tưởng tượng tình huống tệ nhứt có thể xảy ra là tôi thật thà tin tưởng Ng., xáchgói ra phi trường đứng lóng ngóng một hồi, gọi điện thoại cầm tay cho Ng., nàngcười há há há, tôi **** cho một chập, rồi xách gói về, tốn 150.000 đồng tiền taxi.Nhưng mắc gì Ng. bày ra trò chơi nhảm nhí tốn kém ấy? Với lại tôi có sẵn máuphiêu lưu, bèn dằn túi vài trăm đô, đi ra phi trường, bất quá mình tự móc túi mìnhđi chơi một phen.Ng. kìa, giữa một đống lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, gậy tre, màn giấy, trống da, mặtnạ... “Bà đứng đây giữ đồ nghe, tui đi kiếm mấy người kia”. Chưa dứt lời Ng. đãbươn vào đám đông, chen qua lách lại, mất hút, rồi xuất hiện, cùng với một tài tửcải lương nổi tiếng. Rồi lại xông trở lại đám đông, biến mất. Tôi và nghệ sĩ Q. trợnmắt ngó nhau. Đây là lần đầu tiên Q. đi ra nước ngoài (nếu đi được) nên trông vẻmặt căng thẳng như người vượt biên chui. Ng. trở lại với T., một tài tử cải lươngnổi tiếng khác. Rồi móc túi lấy vé máy bay đưa cho từng người, thì thào dặn dò:“Nhớ nói là đi Thái Lan du lịch!”.Tới Thái Lan, cuộc phiêu lưu mới bắt đầu. Hóa ra Ng. chỉ mua vé máy bay đi tớiThái Lan mà thôi; tới Bangkok mới tìm đến hãng hàng không Jordan mà lấy vé đitiếp. Cũng chẳng ai trong bốn người có visa. Thành ra ở chặng nào cũng tìm người,giải thích, chờ đợi. Mọi chuyện rốt cuộc êm xuôi trót lọt nhờ ông bạn J. của Ng. ởnửa bên kia trái đất lo toan chu tất. Hóa ra đây là một liên hoan nghệ thuật quốc tếnghiêm túc. Ở cổng trung tâm nghệ thuật quốc gia, nơi diễn ra liên hoan, có mộthàng cột cờ cao, cờ Việt Nam phất phới bay cạnh cờ Anh, Mỹ, Syria... Thế là “pháiđoàn Việt Nam được tiếp đón tử tế, ở khách sạn xịn, có tài xế đưa đón, và buổibiểu diễn của gánh hát cải lương ba người kết thúc trong tiếng vỗ tay kéo dài vànhững cái bắt tay ôm hôn cảm động. Đó là một trong vài buổi diễn được tườngthuật và ca ngợi trên báo địa phương ngay sáng hôm sau.Trên đường về, cả Q. và T. đều ấm ức là một thành công như vậy mà Ng. vẫn kiênquyết giữ “bí mật”. Tôi không rành hậu trường sân khấu, nghĩ đây là một “kiểu”của Ng. Khi về tới Sài Gòn, tôi nói với Ng, với giọng hối lỗi, rằng chuyến đi nhưmột giấc mơ đẹp, mà hồi bồ rủ đi tôi không dè là đi thiệt. Ng. tỉnh bơ, “chứ hồi nàogiờ tui có nói với bà cái gì không thiệt đâu?”. Tôi chống chế, “thì bao nhiều lần rồibồ nói bồ sắp làm đám cưới?” Ng cười. Nhưng ánh mắt Ng khiến tôi nhận ra đó làcâu nói ngu nhất đời tôi từng nói ra.- A lô?- Tui nè! Chỗ bồ kêu là gì, bây giờ ở đó mấy giờ?- North Carolina, bây giờ là nửa đêm. Bồ đang ở đâu?- Chicago. Tui vừa diễn song. Ngày mai bay đi Los. Đồ đạc còn tùm lum đây. Nèthằng cha bồ giới thiệu là người thế nào?Tôi bịt ống điện thoại, dỗ ông chống ngủ lại, ra khỏi giường, khép kín cửa phòngngủ, vô buồng tắm, đóng kín cửa buồng tắm, tiếp tục cuộc chuyện trò qua điệnthoại đường dài lúc 0 giờ. Tình thế lúc đó như vậy: Tôi lấy chồng được một nămmấy. Cưới nhau được một tuần thì tôi đi đến một thành phố nhỏ xíu ở phía TâyNam nước Mỹ là Wilson – Salem để đi học, còn M chồng tôi thì trở lại Việt Namcông tác. Ba tuần sau thì xảy ra vụ 11 tháng 9. Bỗng cảm thấy thế giới này mongmanh quá, tương lai đầy dấu hỏi, mắc gì vợ chồng phải xa cách nhau một đạidương và một lục địa? M bèn xin một cái học bổng của trung tâm nghiên cứu nhânvăn ở Chapel Hill, cách trường tôi 80 dặm. Anh thuê một căn hộ gần trung tâm đểtiện đi lại làm việc. Tôi ở ký túc xá trong trường để chỉ tốn 10 phút đi bộ tới lớphọc, thư viện, căntin. Cuối tuần M. lái xe đến trường đón tôi về chỗ của anh rồi đầutuần đưa tôi về trường của tôi.Một hôm vợ chồng giận nhau, tôi gọi điện thoại cho D, anh ta đang nghiên cứu vănhọc Việt Nam để làm luận án tiến sĩ. D ơi, ngày mai nhờ anh đón tôi đưa vềtrường, có phiền không? Ô kê, không có chi, mai chủ nhật, tôi chỉ cần dậy sớm mộttí. Nửa giờ sau chuông điện thoại lại reo. Chào D, cám ơn anh có lòng tốt, nhưngtôi giải quyết xong vấn đề rồi, ngày mai khỏi phiền anh đưa đón vợ tôi. Ô kê,không có chi, mai chủ nhật, tôi sẽ ngủ nướng thêm một tí. Cuối tuần sau, cơm lànhcanh ngọt, bèn mời D ăn cơm, anh vui vẻ đến, ăn uống thật tình, rồi bảo tôi bất cứlúc nào cần anh đưa đón thì cứ gọi. Người dễ thương vậy đó. Nên tôi muốn Ngquen anh ta. Chẳng có ý đồ gì, chẳng qua mình biết một người tốt, như đọc đượccuốn sách ha ...