Chúng tôi chơi với nhau từ năm lớp mười, học cùng nhau ba năm học và rời xa nhau khi mỗi đứa đến một chân trời mới sau khi chia tay cuối cấp...Ngày ấy chúng tôi vẫn hồn nhiên lắm, hai đứa con trai hay sang nhà tôi học nhóm, mẹ tôi coi chúng như con trong nhà, lần nào cũng làm cơm rồi mời hai đứa ở lại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Duyên hạnh ngộDuyên hạnh ngộNhững mùa đông năm ấy ghi dấu một thời chúng tôi ở bên nhau. Ba đứa, haitrai một gái, làm thành một nhóm bạn thân...1. Chúng tôi chơi với nhau từ năm lớp mười, học cùng nhau ba năm học và rời xanhau khi mỗi đứa đến một chân trời mới sau khi chia tay cuối cấp.Ngày ấy chúng tôi vẫn hồn nhiên lắm, hai đứa con trai hay sang nhà tôi học nhóm,mẹ tôi coi chúng như con trong nhà, lần nào cũng làm cơm rồi mời hai đứa ở lại.Tôi là con gái, được bọn con trai chiều ra mặt. Mặc dù vẫn chí chóe, vẫn giận hờnrồi đôi khi có chiến tranh lạnh, xong tôi biết có hai thằng luôn ngốc nghếch chờ tôimỉm cười. Hai đứa nó, là cả một trời kỷ niệm của tôi.Hôm nay chúng tôi họp lớp cấp ba, tôi đã đến quán từ rất sớm. Bạn bè cũng xuấthiện lác đác mấy người, càng về sau càng nhiều những gương mặt nửa xa lạ, nửathân quen nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi chào nhau, nhận ra rằng đã có quá nhiềukhác biệt kể từ khi xa trường. Lớp trưởng bắt đầu buổi họp lớp, mọi người chămchú lắng nghe nhau kể chuyện, kể về những cuộc hành trình trở thành người trưởngthành của nhau. Phải, chúng tôi đã trưởng thành rồi, đã lớn hơn rất nhiều so vớingày xưa ấy.Vậy mà, hai thằng bạn kia còn chưa tới. Tôi thấy mắt mình long lanh, sống mũi hơicay. Chẳng lẽ đứa con gái duy nhất trong nhóm bị bỏ rơi một cách tội nghiệp nhưthế này sao? Gặp bạn bè khi xưa mừng mừng tủi tủi, không một ai nhận ra sự kháclạ nơi tôi, bởi mắt tôi luôn ướt, và người ta mặc định tôi vui vì xúc động, cũng nhưnhững cô bạn gái khác.Tôi ngồi ở một góc bàn, hầu như không mấy khi nói chuyện, chỉ trả lời nếu có aiđó hỏi mình. Đôi lúc tôi nhìn lên đồng hồ xem giờ, hai thằng đó chưa bao giờ đểcho tôi phải chờ đợi. Nếu là ngày xưa, chúng nó thử giờ cao su lấy một phút, tôi sẽđấm lưng cả hai thằng kêu thùm thụp, rồi nhéo tai vặn lên cho đỏ ửng. Tôi chợtcười buồn, bất giác có tiếng ai đó gọi tên.- Mộc Miên, hai thằng khỉ đó vẫn chưa đến à? Có báo trước với cậu gì không?Lớp trưởng nhìn về phía tôi tươi cười hỏi. Chẳng có bất cứ một thông báo nào cả,chúng tôi thậm chí còn không có số điện thoại của nhau. Nếu có, tôi còn ngồi đâyngốc nghếch chờ đợi mãi sao? Kể từ sau khi chia tay thi đại học, vì một lý do ngớngẩn nào đó mà tôi chẳng rõ, tôi xóa số của cả hai thằng, cãi vã với chúng nó mộttrận to rồi về nhà vùi mình khóc nức nở. Phải, tôi tự đẩy chúng nó đi xa mình, bâygiờ lại mong ngóng sự xuất hiện trở lại. Biết làm sao được, tôi nhớ cả hai thằng ấy.2. Mùa đông là mùa tôi ghét nhất trong năm, lúc nào cũng phải mặc rõ nhiều áoấm, lại quàng khăn len to sụ, tay nếu không đeo găng thì lúc đến trường thế nàocũng lạnh cóng. Mẹ tôi biết tôi yếu người, mùa đông lại có nhiều gió lạnh, trênđường đi học phải đi qua một quãng đồng dài nên mẹ cứ không ngớt lời nhờ vả haithằng bạn.- Minh này, cháu nhắc nhở con bé đeo găng với quàng khăn giữ ấm giúp cô nhé!Nhác không có cô là nó lại bỏ hết ra đấy.Minh gật gù, nó cốc đầu tôi khi cười với mẹ, lúc tôi lên yên sau xe đạp để yên vịcho nó đưa đến trường thì như thói quen, một tay nó vẫy chào mẹ tôi để đi học,một tay đưa ra phía sau kéo tay tôi đút vào túi áo khoác.Xong xuôi đâu đó nó mới bắt đầu đi, Phong ở bên cạnh chúng tôi cũng đạp xe đichầm chậm.Tôi không nhớ tôi đã có bao nhiêu mùa đông đẹp trong cuộc hành trình dài hơn haimươi năm của mình. Nhưng tôi lại có thể nhớ rất rõ những mùa đông năm ấy,những mùa đông có hai thằng bạn, một đứa luôn làm tài xế kiêm nhiệm vụ đưa đóntôi đến trường, kéo tay tôi để trong cái túi áo khoác ấm hủm. Một đứa tất tả chạy đimua bánh bao nóng hoặc gói xôi lạc để dúi trong ngăn bàn cho tôi làm bữa sángngon lành. Mặc dù không nói ra, nhưng cả hai thằng đều coi tôi như một cái nợ,một cái nợ vừa muốn vứt quách cho xong, lại vừa muốn đeo lâu thêm chút nữa.Ngày vô tư tôi vẫn nghĩ, chắc là chúng nó thích ăn cơm mẹ nấu, nên đối xử với congái mẹ tốt hơn cả lời mẹ dặn. Và tất nhiên, tôi có vui, tôi còn thấy mình hạnh phúc.- Mộc Miên, mày ăn nhiều vào một chút. Con gái không cần giữ eo quá, mày cómập thì vẫn có tao với thằng Minh chơi với mày mà.Lớp mười hai, tôi vừa lo học vừa lo làm đẹp. Cũng chẳng có gì là lạ, tôi khôngphải là đứa con gái nổi bật, cũng không phải kiểu tài giỏi xuất chúng cho cam,nhưng tôi cũng có một vài người bạn để ý tới. Con gái ở tuổi này, có người theođuổi giống như được đà đỏng đảnh. Tôi hay dứ dứ nắm đấm lên trêu ngươi haithằng bạn, chúng nó ế ẩm đến nỗi không có lấy một cô bạn gái, còn tôi, ít nhấtcũng có một người bạn trai theo đuổi.Sự thật thì không hẳn vậy, hai thằng bạn tôi có khối cô em lớp dưới thích thầm.Nhưng vì lúc nào chúng nó cũng đi kè kè với tôi, lại chăm tôi như chăm con nít,mấy em khóa dưới nhìn thấy mắt tròn mắt dẹt, có thích cũng không dám tấn côngđồn có địch, tôi thích chí vẫn cười khì khì. Bên cạnh có hai thằng ấy, tôi có thểkhông thấy vui và hạnh phúc sao?3. Nhìn lên đồng hồ, chúng nó vẫn chưa có đứa nào xuất hiện. Mọi người trong lớpgần như đều đã đến đông đủ. Phải rồi, chỉ còn thiếu hai đứa ấy. Lớp trưởng lần nàynhìn tôi có vẻ ái ngại, như thể chỉ cần hỏi han một câu gì đó động chạm đến haithằng là tôi có thể bật khóc như mưa ngay trước mặt mọi người. Sự thật thì tôikhông yếu đuối, cũng không phải là đứa con gái hay khóc nhè, chỉ là đôi mắt tôiluôn ướt nước, và khuôn miệng tôi cười buồn. Tôi cứ nhìn xa xăm ra cánh cửa kínhcủa nhà ăn, tôi hy vọng có thể lọt vào tầm nhìn một bóng hình nào đó quen thuộcnhất.- Mộc Miên à, có phải cậu đã đắc tội gì với hai đứa chúng nó không?Một cậu bạn trai lên tiếng hỏi, cậu ấy vừa hỏi vừa cười, như một câu hỏi tếu. Chỉvậy thôi mà mọi người ra sức xì xầm, lại mắng cậu ấy không khéo, xong quay sangtôi nhìn ái ngại. Tôi mỉm cười, giá như tôi biết tôi đã đắc tội gì với hai đứa nó, đểbây giờ tôi không phải ngồi chờ đợi đến ngốc nghếch như thế này.Ngày xưa, tôi vẫn hay bắt nạt chúng nó, vốn dĩ con gái chân yếu tay mềm, lại đượcchiều chuộng hết sức nên tôi chưa một lần nà ...