Thông tin tài liệu:
Thành Thăng Long vào dịp tiết trung thu thật đẹp. Khắp nơi đều ngập một màu vàng: vàng tươi của hoa cúc, vàng ruộm của lá ngô đồng rụng, vàng pha sắc đỏ của tán bàng, vàng non tơ của hoa sữa quyện lại mà thành mùa thu. Tiết trời tháng tám có vẻ rũ buồn của người đẹp mê ngủ. Đi trong tiết trời ấy, Bích Châu thấy nhẹ cả người. Vốn thường nàng thích tự do. Mọi sự quy củ với nàng đều trở nên khó chịu. Từ ngày vào hoàng cung, nàng không được tự do. Cảm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Duyên kỳ ngộ Duyên kỳ ngộ TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN QUỲNH NGAThành Thăng Long vào dịp tiết trung thu thật đẹp. Khắp nơi đều ngập một màu vàng:vàng tươi của hoa cúc, vàng ruộm của lá ngô đồng rụng, vàng pha sắc đỏ của tán bàng,vàng non tơ của hoa sữa quyện lại mà thành mùa thu. Tiết trời tháng tám có vẻ rũ buồncủa người đẹp mê ngủ.Đi trong tiết trời ấy, Bích Châu thấy nhẹ cả người. Vốn thường nàng thích tự do. Mọi sựquy củ với nàng đều trở nên khó chịu. Từ ngày vào hoàng cung, nàng không được tự do.Cảm giác thèm muốn những ngày xa xưa vụt về như một giấc mộng đẹp. Ngày ấy, nàngthường trốn nhà rong chơi. Nàng giả trai. Thời đại đàn bà chỉ biết trốn sau khe cửa làmkìm hãm những khát khao trong trái tim non nẻo của nàng. Thú thích phiêu lưu đã giúpnàng học được nhiều điều có ích. Bích Châu thông minh nhưng bướng bỉnh. Cầm kì thihoạ nàng đều biết nhưng chưa bao giờ người ta thấy nàng ngồi thêu. Thời gian đọc sáchcủa nàng ít hơn gấp nhiều lần nàng cùng môn sinh tập tành võ nghệ.Giá như nàng là con trai! Thân phụ nàng ước thế. Nàng cũng mong như thế. Khuôn mặtkhôi ngô và tươi tắn thế kia. Giả trai trông nàng lịch lãm hơn hẳn. Nhiều chàng trai đãphải tự vấn lòng mình, đã đánh mất vẻ linh hoạt thường ngày vì ganh tị trước một vẻ đẹptuấn tú nhường ấy. Nhiều cô gái ngừng tay thêu nhìn theo mê mải mà ước mình một lầnđược nàng để mắt. Người già, trẻ con ai ai cũng mến mộ nàng, bởi nàng tài hoa quá, lạquá. Cả đời người hoạ hoằn lắm người ta mới nhìn thấy những điều kì lạ.Truyền thuyếtvề những anh hùng giết hổ dữ lưu truyền trong nhân gian không hấp dẫn và kì ảo bằngánh trăng lung linh trên phủ Nguyễn. Người ta kể lại rằng, khi phu nhân họ Phạm lâmbồn, bà đã ngoài 40 tuổi. Đêm ấy, trăng có màu trắng như sữa, trong như nước am tuyềnđậu lại bên cửa khuê phòng thành một khoảng sáng lấp lánh. Bà sinh hạ một tiểu thư, bàlấy trăng tắm đẫm lên người con, nhỏ vào đôi mắt trong trẻo của con. Bao nhiêu tinh lựccủa đất trời phút chốc đậu lại ở đôi mắt đó.Một buổi chiều mùa thu, nắng hanh hao vàng. Bích Châu đang ngồi đầu phố xem ngườita nặn tò he chuẩn bị cho trung thu sắp tới. Những nghệ nhân thoăn thoắt nặn hình nhữngcon thú đầy màu sắc. Nàng thích thú nhìn con thỏ ngọc màu hồng. Hai cái tai dài uốncong, bốn chân chụm lại như đang nhảy trên đồng cỏ xanh mượt. Mải ngắm con thỏ,nàng chợt giật mình. Chàng trai đứng sau lưng nàng đón lấy con thỏ từ tay người thợ, bấtngờ trao cho nàng rồi bỏ đi. Bích Châu nhìn theo cảm kích. Nàng biết ngay rằng chàngthuộc dòng dõi quyền quý. Quần áo sang trọng, thắt lưng nạm vàng và miếng ngọc bội ởthắt lưng có hình con sư tử đang chồm lên dũng mãnh. Nhìn nó, nàng thấy cả đại ngànđang rung chuyển. Tiếng gầm của nó là tiếng gầm của một sức mạnh vô hình choán hếtkhông gian vũ trụ. Nó phát ra tiếng kêu u u kì bí đến lạnh người.Nhưng không phải vẻ ngoài lịch thiệp của chàng làm nàng cảm kích, cũng không phảitrang phục sang trọng làm nàng bối rối. Nàng không cần những thứ ấy. Cái đó, cha nàngcũng có. Ông là An phủ sứ đứng đầu một lộ trong 12 lộ của nước Đại Việt. Nàng là lángọc cành vàng của ông, hẳn nhiên không màng đến lụa là gấm vóc. Điều mà nàngngưỡng mộ chàng trai ấy chính là khí tiết thông minh của người. Nàng tò mò bám theo.Chàng đang đánh cờ cùng mấy cụ già trên phố. Nước cờ như nhởn nhơ, tung tẩy và yếuthế nhưng nàng biết đó là một dòng sông. Mặt nước tĩnh lặng nhường kia làm đối thủxem thường. Từng đợt sóng ngầm từ ngoài khơi không dễ gì phát hiện, chỉ khi đến gầnbờ, chạm phải vào đáy nước, con sóng cao dần lên và đối với những người đang đứngtrên bờ, thực sự trời đang sập xuống đầu họ. Nàng đang đứng chen trong tốp người xemtrầm trồ bàn tán. Mặt trời đổ khí nóng xuống lòng đường hầm hập không làm họ bớthưng phấn. Càng về cuối, thế cờ càng hấp dẫn. Trên mặt chàng trai thoáng nhoẻn cười.Nụ cười thoảng qua, nhanh như một cơn gió.- Có sóng!Câu nói bâng quơ làm chàng trai ngước nhìn. Nỗi thẹn chín dần lên má làm nàng bối rối.Nàng bỏ chạy. Một cơn mưa bóng mây đuổi kịp nàng. Tiếng sấm đì đùng một lúc rồi mấthẳn. Gió đẩy đám mây rách mướp trôi giạt về một phía, để lại một khoảng bầu trời rực rỡnắng hồng và những ôm mây trắng nhẹ như bông. Định mệnh mượn lời nàng, khoác lênngười nàng nỗi xao xuyến của người thiếu nữ.Duyên phận chính thức đẩy hai người lại gần nhau trong một cuộc gặp tình cờ. Hôm ấy,trời nắng vàng rực rỡ. Nàng đang vắt vẻo trên chiếc cầu tre cha nàng vừa sai gia nhân làmkhi ông cho người khơi rộng lòng hồ, dẫn nước từ ngoài sông về phủ. Hồ chỉ thả hoa senlàm chỗ ngẫm nghĩ lúc thanh nhàn, thỉnh thoảng bị khuấy động bởi đôi ba con cá rô connhảy póc póc đớp bóng nước. Nàng hồn nhiên cắn một quả táo mà không hề biết rằngchàng trai đó đã đứng sau lưng nàng từ lâu. Sự xuất hiện đột ngột của chàng làm nànggiật mình. Nàng không nhớ là lúc đó, ngay khi gặp chàng ở phố, nàng đang là một đấngtu mi nam tử. Chàng trai đó cũn ...