Danh mục

Duyên phận.

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 146.16 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó - Vũ Bạch Tuyết Sương là một con nhỏ 17 tuổi, học lớp 11 trường Hoàng Hoa Thám. Nó không đẹp, học thì giỏi, tính cách thì khá đơn giản nhưng nó luôn tin rằng mình là một kẻ nóng tính, nó còn được khá nhiều người nhận xét là khùng dù nó thấy nó rất là dễ thương và đáng yêu ( tự tin quá ). Nó nghĩ nó cũng khá là nhiều tài lẻ như nấu ăn rất ngon nè,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Duyên phận. Duyên phận. Nó - Vũ Bạch Tuyết Sương là một con nhỏ 17 tuổi, học lớp 11 trường Hoàng Hoa Thám. Nó không đẹp, học thì giỏi, tính cách thì khá đơngiản nhưng nó luôn tin rằng mình là một kẻ nóng tính, nó còn được khá nhiều người nhận xét là khùng dù nó thấy nó rất là dễ thương và đáng yêu ( tự tin quá ). Nó nghĩ nó cũng khá là nhiều tài lẻ như nấu ăn rất ngon nè, vẽ đẹp nè, biết trượt patin nè… Nhiêu đó cũng đủ thấy nó tài giỏi cỡ nào rồi.Nó thấy nó là 1 đứa con gái rất tuyệt ngoại trừ tính khùng.Và bây giờ cái đứa con gái rất tuyệt này đang phải hì hục đạp xe đến trường vì chỉ trong vòng 10 phút nữa là trường sẽ khai giảng.Chuyện bắt đầu từ đây.- Trời ơi là trời!!! Sao cái đồng hồ báo thức lại bãi công đúng ngày quan trọng vậy trời?!Mình điên mất thôi. Nó ngó cái đồng hồ đeo tay xinh đẹp của mình: - Á!!! Còn có 8 phút nữa thôi. Mình phải tăng tốc. Cố lên Vũ Bạch Tuyết Sương. Mày là number 1. Sau khi “ tự kỉ” , nó lại hì hục đạp. - Á!! Có hòn đá – Nó lạng qua phải. - Á!! Có người qua đường – Nó lạng sang trái. - Á!! Có kẹo cao su – Nó đánh võng giữa đường. Két….Nó đã hoàn thành cuộc đua vượt chướng ngại vật với thành tích xuất sắc (tén ten) và thời gian còn lại là 3 phút 25 giây. - Ha Ha Ha…Mình quá tài giỏi. Khà Khà Khà… - Nó nhe răng cười sảng khoái. Nó xuống xe, dắt vào sân trường. Nó vẫn không ngừng cười một mìnhtừ khi nó dắt xe qua cổng trường đến khi ổn định chỗ ngồi chuẩn bị làm lễ. Đang ngồi cười một mình bỗng tên Duy quay xuống nhìn nó chằm chằm rồi nói:- Trời ơi!!! Tui mới không gặp bà có 3 tháng hè mà sao tui thấy thời gian khùng của bà càng ngày càng dài vậy, Lại còn xấu hơn nữa chứ.Đầu năm học gặp bà xui phải biết.- Duy vừa nói vừa trề môi ra mặt tiếc rẻ. - Nè!!! Hình như tui thấy ông khùng còn nặng hơn tui đó, vậy ông mới biết tui bị khùng chớ . Và người khùng như ông thì thẫm mĩ sẽ ngược với người thường nên nếu như trong mắt ông tui xấu thì đối với người bình thường tui rất là đẹp nhá.- Mặt nó cong cớn lên nhìn chảnh phải biết.Lưỡi của nó thì lè ra lêu lêu Duy. - Thôi, tui không thèm đôi co với bà nữa. Nói chuyện với người khùngnhư bà riết tui điên theo luôn quá.- Nó vừa nói xong liền quay lên không dám chần chừ 1 giây. Mặt nó đỏ lên như Trương Phi.Tai nó xì khói dày đặc.Nó đang cố kìmchế cơn tức giận. “Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…”-Nó tự nhủ với chính mình. - Phù…Đúng vậy! Cơn giận của mình đã được thoát ra ngoài bay theo gió.- Nó lại tự nói với chính mình bằng tất cả sự bình tĩnh mà nó thu nhặt được. Mặt nó đã bớt đỏ. Cơn giận đã được đẩy lùi.Yeah! “Toàn trường đứng dậy chuẩn bị làm lễ chào cờ…” @@@@@ Ngày đi học đầu tiên. Tiết 1 là tiết của thầy chủ nhiệm.Nó đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài vì ngủ không đủ.Cũng tại tối qua nó lo chơi game quá nên mới dẫn đến kết cục đau khổ như vậy. “ Cả lớp đứng dậy.” Nó lừ đừ đứng dậy. Ngáp 1 cái đến rách miệng rồi ngồi xuống. Bỗng từ đâu 1 tiếng nói lảnh lót như chim sơn ca vang lên: - Thưa thầy! Em muốn chuyển lên đầu bàn 1 ngồi. Hóa ra đó là Loan. « Chắc nó mới bị cận lại thêm cái dáng người như con mắm đó nên muốn chuyển lên đầu bàn 1 chứ gì. » – Nó nhủ thầm rồi lại nằm lăn ra trên bàn ngủ đơn giản vì chuyện này không liên quanđến nó. Nó ngủ ngon lành trong lớp đến khi có 1 tên nào đó cú cho nó 1 cái thật đau thì nó mới dần dần tỉnh dậy. Nó mắt nhắm mắt mở nhìn kẻ cú mình. - Không. Đây không phải là Duy.- Nó nheo nheo mắt cố cho mình tỉnh ngủ nhanh hơn.- Đương nhiên tui không phải là Duy. Bà ngồi gần nó lâu quá nghiền nó rồi hở. Nếu có yêu nó thì nói sớm để tui biết ngỏ mà nói thầy chuyển chỗ nó lại. Nghe chưa ?- tên lạ mặt huyên thuyên. - Vậy ông là ai ?- Nó vẫn chưa qua được cơn buồn ngủ, 2 con mắt của nó cứ thi nhau mà cụp xuống. - Ư Hừm… Tui xin trân trọng giới thiệu. Tui tên đầy đủ là Lê HuyHoàng. Thấy cái tên là biết trước cuộc đời « huy hoàng » của tui sau này rồi.Tui lại còn là 1 học sinh xuất sắc trong lớp và là con nhà giàu chính hiệu. Bà được ngồi gần tui là diễm phúc lớn nhất của đời bà đấy. Bà có hiểu không ? Nó đã tỉnh ngủ hơn. « Vậy là Duy chuyển qua chỗ khác ngồi rồi »- Nó nhủ thầm.Nó quay qua quay lại tìm xem Duy ngồi ở đâu.Nó tròn xoe mắt khi thấy Duy đang ngồi giữa 2 con nhỏ Liên và Trúc. « Thầy ...

Tài liệu được xem nhiều: