Cái lạnh ngoài trời làm cho Nhật Nhi rùng mình. Cô không biết phải đi đâu, thân con gái, ra đường vào buổi tối thật không an toàn, nhà Gia An lại có vườn, nên Nhật Nhi đành phải ở lại vườn nhà anh... Phần 2: Hiểu lầm“Một ý nghĩ ích kỷ nảy lên trong đầu Gia An, anh muốn có cô cùng bầu bạn. Đến đây, anh đã không xem cô như một đứa ăn cắp vặt nữa, suy cho cùng thì sau vẻ cứng rắn ấy, cô vẫn rất trẻ con”....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Duyên phận (Kỳ 2)Duyên phận (Kỳ 2)Cái lạnh ngoài trời làm cho Nhật Nhi rùng mình. Cô không biết phải đi đâu,thân con gái, ra đường vào buổi tối thật không an toàn, nhà Gia An lại cóvườn, nên Nhật Nhi đành phải ở lại vườn nhà anh...Phần 2: Hiểu lầm“Một ý nghĩ ích kỷ nảy lên trong đầu Gia An, anh muốn có cô cùng bầu bạn. Đếnđây, anh đã không xem cô như một đứa ăn cắp vặt nữa, suy cho cùng thì sau vẻcứng rắn ấy, cô vẫn rất trẻ con”.Vài ngày sau đó thì mọi chuyện vẫn bình thường. Cho đến ngày kia, Gia An pháthiện tiền trong ngăn tủ của anh đã không cánh mà bay, không nói không rằng, anhtìm Nhật Nhi và quát ngay vào mặt cô:-Cô gan nhỉ? Ở nhờ chưa đầy 1 tuần mà dám lấy trộm tiền của tôi đấy!-Anh nói gì? Tôi đâu có… - Nhật Nhi ngơ ngác.-Còn nói không? Không phải cô chả lẽ là dì Linh? Ăn xong bữa cơm thì cút đingay, tôi không muốn thấy mặt cô nữa. – Anh tức giận quát um lên.-….Dì Linh vội kéo anh ta về phòng, quay lại gật đầu với Nhật Nhi, tỏ ý tin cậy. Tuynhiên, cô cảm thấy rất uất ức. Cô tự nhủ: “Tại sao anh ấy không tìm cho kỹ, chưagì đã vội phán tôi án tử hình”. Và cô tự hứa với lòng, cô phải tìm lại cho được sốtiền ấy, rồi cô sẽ đi, dù không biết sau khi rời khỏi đây cô phải sống như thế nào.Cô đã lục tung cả căn nhà, gần như mọi ngóc ngách đều chạm đến cả. Nhưngchẳng thấy tăm hơi gì. Chợt thấy cái áo khoác anh treo ở đầu cầu thang, cô đànhcầu may, thò tay lục thử túi áo, ai ngờ đúng thật là tiền để ở trong đó. Vui chưađược bao lâu, những lời anh sỉ vả, mỉa mai cô đã văng vẳng bên tai. Vì lòng tựtrọng, cô để lại tiền trước cửa phòng anh, rồi rời đi ngay trong đêm.Cái lạnh ngoài trời làm cho Nhật Nhi rùng mình. Cô không biết phải đi đâu, thâncon gái, ra đường vào buổi tối thật không an toàn, nhà Gia An lại có vườn, nênNhật Nhi đành phải ở lại vườn nhà anh, sáng mai nhân lúc anh không để ý cô sẽ đi.Trời lạnh buốt, có vẻ sắp đổ mưa, may thay ở đó có một cây xoài, cô quyết địnhngồi ở đó, lỡ rằng trời có mưa thì cô cũng đỡ ướt. Ai ngờ cô thiếp đi lúc nào khôngbiết……Tối nay Gia An không sao chợp mắt được. Theo thói quen, anh xuống nhà tìmnước uống. Nào ngờ khi vừa mở cửa thì lại thấy tiền để ở đó, nhìn quanh chẳngthấy Nhật Nhi đâu, bao nhiêu đó cũng đủ giúp cho anh hiểu ra chuyện. Đáng lẽ anhsẽ vào phòng ngủ tiếp, nhưng anh thấy lo cho cô. Dù gì cô cũng là con gái, nếu lỡvì một lời nói lúc tức giận của anh mà cô có bất trắc gì thì anh sẽ phải ân hận. Nghĩđến đó thì anh lao ra ngoài tìm. Nhưng Gia An nghĩ, Nhật Nhi không phải conngốc, nhất định sẽ không chạy ra ngoài đường lúc này. Vì thế anh thử rẽ vào vườn.Suy đoán của anh quả không sai, vừa rẽ vào thì đã thấy bóng cô ngồi dựa vào câyxoài bó gối ngủ ngon lành. Anh đến gần, ngồi xuống tính đánh thức cô dậy. Nhưnganh vô tình gặp phải một khuôn mặt khá xinh xắn. “Đây là Nhật Nhi ăn xin đósao?” Mái tóc xoăn tự nhiên được buộc sang một bên, đôi mắt với hàng mi dàicùng với đôi môi nhỏ xinh nổi bật trên khuôn mặt trắng hồng. Những ngày vừa quaanh luôn xem thường Nhật Nhi nên chẳng bao giờ thèm nhìn mặt cô. Ai ngờ…Bỗng nhiên, một cơn gió từ đâu thổi tới, tóc bay vào mắt khiến cô cựa mình, GiaAn giả vờ đứng trước mặt Nhật Nhi, tỏ vẻ nghiêm nghị:-Cô ở đây làm gì?-Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay – Thật đáng ghét, đã biết cô không ăn trộm vẫn một mựcđuổi cô đi sao?-Vào nhà đi. Tôi biết hết rồi.-Ơ, nhưng…-Nhưng nhị gì, vào nhanh đi. Trước khi tôi đổi ý… - Anh nhanh chóng lấy lại vẻngạo nghễ vốn có.Thế là cô đi trước, anh theo sau. Chẳng may trong lúc đi vào anh đạp phải dép củacô, làm cô té nhào.-Anh… - Cô nghiến răng.-Cô có sao không? – Anh hốt hoảng.-Anh trả thù tôi phải không? – Suýt nữa thì anh cười phá lên vì tính trẻ con củaNhật Nhi.-Để tôi đỡ cô vào. – Gia An nói, thay cho một lời xin lỗi.Sau đó Gia An nhờ dì Linh băng bó cho cô. Nghe đâu sau khi đi khám, dì Linh nóirằng gần hai tháng nữa chân cô mới lành lại được. Một ý nghĩ ích kỷ nảy lên trongđầu Gia An, anh muốn có cô cùng bầu bạn. Đến đây, anh đã không xem cô nhưmột đứa ăn cắp vặt nữa, suy cho cùng thì sau vẻ cứng rắn ấy, cô vẫn rất trẻ con....Nửa tháng trôi qua, quan hệ giữa Gia An và Nhật Nhi cũng tốt hơn, đặc biệt dìLinh rất thích cô. Cô tuy kiên cường, ít nói, nhưng hành xử như một đứa trẻ và đặcbiệt, rất đáng ghét. Mặc dù vậy, anh không thể phủ nhận rằng, nhờ có cô, anh nóinhiều hơn trước đáng kể. Căn nhà vốn lạnh tanh nay trở nên sôi nổi và ấm áp hơn.Cũng dễ hiểu thôi, con người mà, sau một thời gian dài chạm mặt nhau, tự khắc sẽnảy sinh những tình cảm đặc biệt, chỉ lo họ không chịu thú nhận với chính bản thânmình..Gia An thật sự là một người cô đơn. Thông qua dì Linh, cô biết được anh từ nhỏ đãsống một mình, cha mẹ là những doanh nhân rất thành đạt nhưng thường phải đicông tác xa, nên dì Linh đã chăm sóc anh từ khi anh cất tiếng khóc chào đời. Mộtnăm anh gặp cha mẹ không ...